Tết tình yêu
Tình yêu đến với Ngân Hà thật bất ngờ. Bây giờ thì cô đã hiểu tình yêu đến từ vạn nẻo đường.
![](https://photo-baomoi.bmcdn.me/w500_r1/2025_02_14_428_51473972/f6ad88bab9f450aa09e5.jpg)
Vừa thấy tôi, giám đốc bảo: “Ngân Hà, tôi định cho người đi tìm cô, điện thoại sao lại không liên lạc được?”. Rồi ông chìa ra một bản hợp đồng nói tiếp: “Khách hàng vừa đặt làm một cái vòng đeo tay và chỉ muốn chính cô làm. Cô nhận nhé!”.
Thời gian này, tôi rất bận, nếu chia thời gian như ca kíp làm việc thì tôi không thể nào trả kịp. Theo hợp đồng, nếu lỡ hẹn thì công ty chịu phạt rất nặng vì ngày nhận hàng của khách cực kỳ quan trọng. Có thể đó là ngày cầu hôn, ngày cưới hoặc ngày kỷ niệm trọng đại của họ.
Tôi từ chối: “Giám đốc hiểu cho, em nhiều việc lắm rồi”. Giám đốc bảo: “Chỉ thêm lần này thôi, đừng để khách thất vọng vì chúng ta”. Tôi đắn đo giây lát rồi đáp: “Sếp cho em nói chuyện với khách được không?”. Giám đốc vui vẻ bảo: “Được chứ”. Nói xong ông đưa tôi tấm danh thiếp đề tên Hoàng Long - Trưởng Phòng Kỹ thuật Công ty Sửa chữa ô tô.
Tôi và giám đốc có một kỷ niệm không thể nào quên. Ấy là ngày đầu tiên tôi được nhận vào thử việc tại công ty chế tác nguyên liệu quý. Vừa bước vào xưởng, một người thợ tưởng tôi là khách hàng. Anh ta giơ cao chiếc kiềng đeo cổ lên khoe: “Cô thấy tuyệt vời không?”. Tôi trả lời ngay: “Trời ơi, kiềng gì mà giống cái gông thời trung cổ thế?”. Cả tổ cười vang.
Hết giờ chiều hôm ấy, tôi bị gọi lên phòng giám đốc. Ánh mắt ông không biểu lộ điều gì. Tôi nghĩ, cái tính mau mồm đã hại tôi rồi. Tôi ân hận với lời bông đùa không đúng lúc ban sáng. Chờ tôi yên vị, giám đốc mới mở lời: “Tôi vừa đọc hồ sơ xin việc của cô…”. Tôi lạnh người. Thế là hết. Một năm qua tôi cầm đơn xin việc long đong nhưng không nơi nào nhận. Mỗi lần nhìn vẻ mặt buồn vời vợi của tôi, mẹ tôi nén tiếng thở dài. Thương mẹ quá, dưới tôi còn ba đứa em đang tuổi ăn học. Bố tôi động viên: “Thầy biết con buồn nhưng người ta không thể sống bằng nỗi buồn. Lại càng không thể thành công bằng nỗi buồn”. Tôi nói: “Con hiểu ý thầy. Con hứa không làm thầy mẹ thất vọng nữa”.
Thế mà... Hôm nay ngày đầu tiên thử việc đã để xảy ra chuyện không vui. Tôi lý nhí: “Thưa giám đốc, tôi xin lỗi. Tôi không có ý xúc phạm ai, chỉ vui miệng thôi ạ!”. Giám đốc lạnh lùng nói: “Tôi cũng nghĩ vậy. Bởi vì cô không thể biết tác giả cái kiềng ấy là tôi. Nó xấu lắm phải không?”. “Cảm ơn giám đốc không chấp”. Ông hỏi: “Cô tốt nghiệp khoa chế tác kim loại quý phải không?”. “Vâng ạ!”. “Vậy cô làm tại phân xưởng chế tác là hợp lý. Mong cô phát huy năng lực của mình để mang lại uy tín cho công ty”. Tôi mở to mắt không nói nên lời.
*
Tôi bấm số gọi: “A lô, anh Hoàng Long phải không? Tôi Ngân Hà đây. Xin lỗi, tôi phải gọi cho anh vào lúc này. Tôi bận lắm không thể làm theo ý anh được. Nhưng tôi sẽ giới thiệu cho anh một người giỏi hơn tôi”. Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trầm ấm vang lên: “Không, tôi muốn chính tay cô làm. Tôi tín nhiệm cô hơn ai hết. Tôi đã từng được nhìn chiếc vòng đeo tay cô làm tặng mẹ mình. Tôi rất thích nó. Mong cô đừng từ chối”.
Tôi giật mình. Đó là chiếc vòng đeo tay làm bằng đá đen được khắc họa rất nhiều đường nét tinh xảo. Tôi đã dồn hết tâm huyết cũng như kinh nghiệm làm tặng mẹ nhân dịp mẹ tròn 60 tuổi. Chiếc vòng rất ít người biết. Có thể trong bữa tiệc sinh nhật ấy, Hoàng Long cũng có mặt. Nhưng tôi lại không biết anh là ai. Có thể anh đi cùng vài người bạn của tôi chăng?
Câu nói của Hoàng Long làm tôi không thể từ chối. Phía đầu dây bên kia Hoàng Long nói lời cảm ơn. Tôi hẹn chiều mai gặp Hoàng Long tại quán cà phê trước cổng công ty. Anh ta ngạc nhiên hỏi: “Tôi không hiểu ý cô”. Tôi giải thích cho anh ta đó là nguyên tắc làm việc của tôi. Tôi phải biết khách hàng yêu cầu những gì, sở thích ra sao để khi làm ít phải sửa chữa.
*
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hoàng Long đã để lại cho tôi một ấn tượng tốt đẹp. Anh trông hiền lành, trung thực, nụ cười thật ấm áp và dễ mến. Gặp nhau, tôi chưa kịp nói, anh đã hỏi: “Tại sao chúng ta phải gặp nhau?”. Tôi đặt tập catalog lên bàn nói: “Tôi muốn biết anh đặt cái vòng này cho ai đeo? Dùng nó trong trường hợp nào? Người đeo nó có cổ tay to hay nhỏ? Cuối cùng là nó được làm bằng chất liệu gì, trị giá bao nhiêu?”. Hoàng Long lúng túng. Anh ngập ngừng một lúc rồi nói: “Tôi thích vòng đeo tay bằng đá màu tím, đá thường thôi. Tôi không có nhiều tiền. Vật này tôi dùng để cầu hôn với một người con gái mà tôi thầm yêu từ lâu. Sáng 14/2 tôi sẽ nhận hàng”.
Tôi thoáng nghĩ, anh chàng này khôn thật. Cầu hôn vào đúng ngày lễ tình yêu vừa có ý nghĩa mà người nhận cũng khó lòng từ chối. Chiếc vòng không có nhiều giá trị về kinh tế nhưng lại mang ý nghĩa và sức nặng của lời cầu hôn. Thật tốt phúc cho cô gái nào được anh ta ngỏ lời cầu hôn. Trong tôi bất giác trào lên nỗi niềm nao nao khó tả. Tôi mơ một ngày đẹp trời có một chàng trai nhẹ nhàng lồng vào tay tôi một chiếc vòng cùng lời cầu hôn ngọt ngào: “Anh yêu em”. Mới nghĩ thôi trái tim tôi đã lạc nhịp...
23 giờ, tôi hăm hở lên mạng khoe với Gấu MiSa: “Hôm nay em gặp một chàng trai rất đáng mến đặt một chiếc vòng đeo tay cầu hôn bằng loại đá thường màu tím”. MiSa trả lời bằng giọng đầy thương cảm: “Mèo Con ơi! Em thật đáng thương. Vừa mới gặp một anh chàng có vẻ lịch sự, ăn nói dễ mến đã vui đến cuống lên rồi. Sao dễ dàng thế? Tội nghiệp!”. Tôi viết vội: “Anh không tin có một người như thế ư? Hôm nào thư thả em sẽ giới thiệu cho anh”. MiSa vờ rối rít van xin: “Ấy, ấy cô em thân mến ơi, trong lúc nóng giận cô em đã vi phạm cam kết giữa hai chúng ta rồi”. Nói xong MiSa tắt máy. Tôi tưng hửng. Bực mà không cách nào bắt bẻ lại được.
Tôi quen “Gấu MiSa” trong một lần lang thang vào thế giới ảo. Ảnh đại diện của anh là chú gấu Bắc Cực. Còn tôi là con mèo nhỏ. Có vẻ như hợp nhau, chúng tôi kết bạn. Chúng tôi thống nhất hằng ngày sẽ gặp nhau vào lúc 23 giờ. MiSa bảo: “Anh rất bận, vào giờ đó mới rời bàn làm việc”. MiSa là người duy nhất đủ kiên nhẫn ngồi nghe tôi kể chuyện và chịu đựng nổi tính nết khi nắng, khi mưa của tôi.
MiSa luôn biết an ủi, biết đưa ra những lời khuyên chính xác. Nhiều lúc tôi cảm giác như MiSa chính là nửa mảnh ghép mà tôi đang kiếm tìm. Nhưng tôi lại sợ vỡ mộng khi gặp nhau. Chúng tôi giao ước là không được gọi điện thoại hay gặp mặt, không được tìm hiểu về đời tư của nhau. Chỉ được “chát” thôi. MiSa là ai, ở đâu tôi hoàn toàn không biết. Cũng như MiSa chỉ biết về tôi như nghề nghiệp với cái tên “Mèo Con”. Tôi cho rằng sự bí mật về nhau là điều vô cùng thú vị. Nó sẽ giữ vững tình bạn của hai người lâu dài. Quả thật, tình bạn của chúng tôi đã được hơn hai năm. Thời gian trò chuyện chừng một giờ đồng hồ, MiSa chủ động dừng trước. Anh bảo: “Còn phải ngủ để lấy sức cho cuộc chiến ngày mai”.
Tôi bắt tay vào thiết kế theo đơn đặt hàng của Hoàng Long. Chiếc vòng tay dùng để cầu hôn phải bao gồm các họa tiết thật lãng mạn, nó khiến người nhận không thể chối từ. Có như vậy tôi mới thành công. Lần gặp trước, tôi gợi ý với Hoàng Long nên làm bằng vàng hay đá cẩm thạch. Nhưng Hoàng Long nói: “Cô ấy không thích dùng kim loại quý. Muốn làm cô ấy xiêu lòng phải làm bằng chất liệu khác người với những đường nét tinh xảo”. Tôi suy nghĩ một lúc lâu. Giá như biết được ý thích của cô gái kia thì chiếc vòng cầu hôn tôi sắp làm mới thật hoàn hảo. Tôi cứ băn khoăn suốt buổi tối mà chẳng làm được việc gì.
Đúng giờ hẹn, tôi mở máy than thở với MiSa: “Có lẽ em phải xin Hoàng Long một tấm ảnh của cô gái mà anh ta định cầu hôn”. MiSa cười: “Hỡi Mèo Con, xem chừng em có vẻ lo cuống vì chiếc vòng cầu hôn rồi”. Tôi chống chế: “Người ta dùng nó để cầu hôn. Thành hay bại đều phụ thuộc vào em. Em phải có trách nhiệm với tác phẩm của mình. Anh đừng trêu tức em. Hãy cho em một lời khuyên”. MiSa tưng tửng: “Khó gì. Em thử nghĩ xem nếu Hoàng Long cầu hôn với em thì cái vòng đeo tay kia phải như thế nào. Cứ thế mà tạo thành tác phẩm”.
Tôi lại hẹn gặp Hoàng Long và ngỏ lời xin anh ta một tấm ảnh của cô bạn gái kia. Hoàng Long nói: “Bạn gái tôi không thích chụp ảnh”. Tôi bảo: “Vậy anh xem quanh đây có khách hàng nào hao hao giống cô ấy không?”. Hoàng Long ngượng ngập ngắm vài ba cô gái đang đứng xem hàng. Anh lắc đầu thất vọng: "Chả có ai giống cô ấy cả". Cuối cùng Hoàng Long nhìn tôi và nói: “Cô cứ làm những gì mà cô yêu thích nhất. Cô Ngân Hà ạ!”. Tôi buột miệng nói: “MiSa cũng bảo vậy”. Hoàng Long vội hỏi: “MiSa là ai? Là chồng? Là người yêu của cô à?”. Ngượng quá, hai má tôi nóng bừng, miệng lý nhí: “Không phải, chỉ là bạn tốt thôi. Chúng tôi quen nhau trên mạng mấy năm nay”. Suốt buổi nói chuyện hôm ấy Hoàng Long nhẫn nại nghe tôi kể về các mặt tốt đẹp và những lời khuyên nhủ vô cùng chính xác của MiSa. Nghe xong Hoàng Long nói: “Chúc mừng cô có một người bạn tốt”.
Tôi miệt mài vào công việc không giây phút sao nhãng. Tất cả mọi kinh nghiệm tôi đã học trong trường, ngoài đời đều được cân nhắc rất kỹ trước khi đưa vào tác phẩm. Tôi coi nó như một danh dự nghề nghiệp của mình và cố gắng không để một sai sót nhỏ nào. Tôi làm để đền đáp sự tin tưởng của giám đốc, phần cũng muốn chứng minh năng lực của mình. Cuối cùng chiếc vòng bằng đá cũng hoàn thành. Chiếc vòng lộng lẫy trong sắc tím óng ánh càng nổi bật những đường nét hoa văn tinh tế và lãng mạn.
Đúng hẹn, tôi trao chiếc hộp bên trong là cái vòng đá mới hoàn thành lúc nửa đêm cho Hoàng Long và chờ đợi. Hoàng Long nhìn khuôn mặt hốc hác vì thiếu ngủ của tôi, thương cảm. Anh nói như ân hận: "Cô vất vả quá! Tôi thật có lỗi". Tôi khiêm tốn trả lời: “Có gì đâu, nghề nghiệp của tôi như vậy mà”. Hoàng Long chậm rãi mở nắp cái hộp nhung màu đỏ. Anh cầm chiếc vòng lên ngắm vẻ ưng ý. Rồi anh nhẹ nhàng nâng bàn tay tôi lên lồng chiếc vòng vào. Tôi vội giật tay lại bật cười: “Không phải thử, bảo đảm cô ấy không thể khước từ lời cầu hôn đầy ý nghĩa này đâu”. Hoàng Long cười tủm tỉm: “Hôm nay có được không?”. Tôi gật đầu mau mắn: “Quá tốt. Hôm nay là ngày lễ tình yêu. Chúc anh may mắn!”.
Hoàng Long bỗng đổi cách xưng hô: “Vậy thì Mèo Con, hãy nhận lấy tình yêu của anh”. Tôi kinh ngạc hỏi: “Sao... Sao… anh lại biết tên nick của em?”. Hoàng Long dí nhẹ ngón tay lên trán tôi: “Đơn giản vì anh là Gấu MiSa”. Người tôi run lên, trái tim loạn nhịp.
Giờ̀ thì tôi hiểu, tình yêu đến từ muôn vạn nẻo đường.