Từ máu lửa đến hòa bình: Những chứng nhân của chiến thắng lịch sử
Ngày 30/4 là biểu tượng của sự hy sinh và chiến thắng vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Đối với những cựu binh, đó là khoảnh khắc lịch sử không thể nào quên, khi đất nước thống nhất, bao nhiêu hy sinh đã được đền đáp.
Dù thời gian đã qua, nhưng ký ức về những ngày chiến đấu và khát khao tự do vẫn luôn sống mãi trong trái tim mỗi người lính.
Ngày tháng Tư lịch sử, ký ức lại ùa về và ngôi nhà nhỏ của cựu chiến binh Trần Xuân Linh ở xóm Tân Long, xã Long Xá, huyện Hưng Nguyên, Nghệ An, lại thành nơi gặp gỡ của những người lính Trường Sơn năm xưa.
Họ ngồi bên nhau, kể những câu chuyện không bao giờ cũ về chiến đấu, về những ngày tháng gian khó nhưng đầy tự hào. Và trong những câu chuyện, họ nhắc đến những khoảnh khắc quyết định, những giờ phút mà tiếng súng cuối cùng vang lên, nhường chỗ cho tiếng cười mừng chiến thắng.
Chuyến hành quân gian nan, khốc liệt
Với cựu chiến binh (CCB) Trần Xuân Linh, những ngày tháng ấy chưa bao giờ phai mờ trong ký ức. Năm 1972, lúc 23 tuổi, ông gia nhập quân đội và được điều động tham gia các chiến dịch lớn tại chiến trường miền Nam.

Những ngày này, ngôi nhà CCB Trần Xuân Linh là nơi tụ hội của những người lính năm xưa ôn lại kỷ niệm hào hùng một thời.
Một hành trình dài từ Bắc vào Nam, đầy gian nan vất vả. Mỗi bước đi, mỗi chặng đường ông đi qua đều đầy ắp những câu chuyện sinh tử.
“Mưa dầm, cơm vắt”, một cụm từ quen thuộc nhưng lại gợi nhớ đến biết bao gian khó. Những đêm không ngủ vì mưa gió, những ngày hành quân với cơm vắt khô khốc, nhưng niềm tin vào chiến thắng, vào sự nghiệp giải phóng dân tộc đã tiếp thêm sức mạnh cho ông và đồng đội vượt qua tất cả.
Ông chia sẻ: “Chúng tôi, dù mệt mỏi, dù có những lúc muốn bỏ cuộc, nhưng nhìn thấy đồng đội bên cạnh, tất cả đều tiếp thêm sức mạnh cho nhau. Chiến đấu vì quê hương, vì độc lập tự do của đất nước, đó là động lực lớn nhất.”
Ngày 1/4/1975, ông và đồng đội đã tham gia chiến dịch đánh chiếm đèo Phượng Hoàng, nơi được xem là lá chắn thép của địch trong chiến dịch Tây Nguyên. Với lòng kiên cường và sự quyết tâm, họ đã vượt qua thử thách và chiến thắng, mở đường tiến vào Sài Gòn.
Chiến thắng lịch sử và những giây phút không thể quên
Kể đến đây, giọng ông nghẹn lại, những ký ức về những đồng đội đã hy sinh khiến ông không thể kìm nén cảm xúc. Trong những giờ phút quyết định của chiến dịch Hồ Chí Minh, khi cờ Giải phóng tung bay trên nóc Dinh Độc Lập, ông đã chứng kiến sự hy sinh của đồng đội tên Phiên, người lính đến từ Yên Bái, người không kịp sống để chứng kiến giây phút vĩ đại ấy.
"Chỉ còn vài giờ nữa thôi, nhưng đồng chí Phiên đã không còn sống để nhìn thấy đất nước giải phóng," ông nghẹn ngào kể lại, một nỗi đau không thể nào quên.
Với chiến thắng của chiến dịch Hồ Chí Minh, ngày 30/4/1975, Dinh Độc Lập ngập tràn trong không khí vui mừng, nhưng đối với những người lính như Trần Xuân Linh, đó là một khoảnh khắc đầy ắp cảm xúc, vừa vinh quang, vừa tiếc nuối.
Nhiều năm sau chiến thắng, cuộc sống vẫn tiếp tục
Sau chiến thắng lịch sử, CCB Trần Xuân Linh tiếp tục tham gia chiến tranh Biên giới Tây Nam và Biên giới phía Bắc, bảo vệ biên cương tổ quốc. Năm 1993, ông trở về quê hương, tiếp tục cống hiến cho xã hội và cộng đồng, là tấm gương sáng về phẩm chất Bộ đội Cụ Hồ.

Kỷ vật chiếc ấm và những huân huy chương được CCB Trần Xuân Linh trân trọng gìn giữ.
Là Chủ tịch Hội Cựu chiến binh, là người tuyên truyền viên tích cực, ông luôn nhớ về những ngày tháng chiến đấu, nhưng cũng không quên nhắc nhở thế hệ trẻ về trách nhiệm bảo vệ hòa bình.
50 năm đã trôi qua kể từ ngày đất nước thống nhất, nhưng ký ức về những ngày chiến đấu oanh liệt vẫn luôn sống mãi trong trái tim của những người lính như Trần Xuân Linh. Những câu chuyện của họ sẽ là bài học vô giá cho thế hệ trẻ, để mỗi người dân, mỗi thế hệ đều nhận thức được giá trị của độc lập tự do mà tổ tiên đã phải trả giá bằng mồ hôi, máu và nước mắt.
“Chúng ta phải nhớ rằng, ngày hôm nay không thể có nếu không có những hy sinh của các thế hệ đi trước. Đó là bài học về lòng yêu nước, về trách nhiệm với tương lai của dân tộc.”
Ngày 30/4 không chỉ là ngày của chiến thắng mà còn là ngày để chúng ta nhìn lại, tự hào về những gì đã qua, để tiếp tục viết nên những trang sử mới cho đất nước.
Những chiến sĩ hôm nay, dù không cầm súng, vẫn luôn chiến đấu vì những lý tưởng cao đẹp mà các thế hệ đi trước đã xây dựng.
Và để làm được điều đó, mỗi người dân cần trân trọng và gìn giữ hòa bình mà chúng ta đang có, để tiếp nối bản hùng ca của dân tộc Việt Nam.