Khói bếp chiều đông
Chiều đông. Gió lạnh tràn về, xuyên qua từng tán lá, len lỏi qua khung cửa sổ cũ kỹ, và lùa vào lòng người những cơn gió buốt thấu. Trong cái lạnh se sắt và khắc nghiệt ấy, có một thứ ấm áp luôn len lỏi, sưởi ấm lòng tôi: khói bếp.
Mỗi khi đông về, tôi lại nhớ đến căn bếp nhỏ nơi quê nhà, nơi bà ngoại hay mẹ vẫn ngồi bên lửa để chuẩn bị bữa cơm chiều. Căn bếp nằm phía sau nhà, đơn sơ với những viên gạch đã nhuốm màu thời gian, những chiếc nồi nhôm cũ kỹ treo lủng lẳng trên tường. Ấm trà đồng nhỏ nhắn đặt gọn gàng bên bếp than hồng, tỏa ra hương thơm của lá chè mới hái từ vườn sau. Khói bếp hòa quyện cùng hương vị của gạo nếp, củ khoai, của những món ăn dân dã như gà xào sả ớt, canh cải nấu tôm... làm dịu đi cái lạnh cắt da cắt thịt.
Những làn khói mỏng manh nhưng dai dẳng, cuộn tròn rồi tan loãng giữa không trung, mang theo hơi ấm và hương vị của tình thương, của sự quây quần bên gia đình. Tôi nhớ những ngày đông rét mướt, sau khi ăn cơm xong, tôi và mấy anh chị em thường tụ tập quanh bếp, nghe ngoại kể chuyện cổ tích, nhâm nhi củ khoai lang nướng, vừa nghe tiếng lửa reo vui. Những khoảnh khắc ấy, tưởng chừng đơn giản nhưng lại đầy ắp hạnh phúc. Mỗi câu chuyện ngoại kể như ngọn lửa cháy rực trong tôi, làm tôi quên đi cái lạnh bên ngoài, chỉ còn lại sự ấm áp trong lòng. Khói bếp lan tỏa không chỉ trong không gian mà còn lan tỏa trong tâm hồn, nhắc nhở ta rằng, dù cuộc sống có khó khăn, nhưng sự đoàn viên, tình thân vẫn là điều quý giá nhất.
Ngày nay, khi cuộc sống đã hiện đại hơn, bếp gas, bếp điện đã thay thế cho bếp củi. Nhiều ngôi nhà không còn khói bếp, không còn tiếng lửa nổ lách tách trong những chiều đông. Nhưng trong lòng tôi, hình ảnh khói bếp những ngày đông mưa dầm gió bấc vẫn mãi còn đó, không phai nhạt. Tôi vẫn thèm khát cái cảm giác ấm áp bên bếp lửa ấy để khói bếp ngấm vào tóc, vào da, nơi mà dù cuộc sống có bận rộn thế nào, cả gia đình vẫn có thể quây quần bên nhau.
Đông lại về. Dù tôi không còn ở quê nữa, không còn được sống trong những ngày tháng đơn giản nhưng hạnh phúc bên gia đình, nhưng hình ảnh khói bếp chiều đông vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí. Khói bếp không chỉ là hình ảnh, mà còn là một phần của tâm hồn, là nơi tôi tìm về mỗi khi mệt mỏi với cuộc sống hiện tại.
Những buổi chiều đông, khi nhìn thấy khói bếp từ xa, lòng tôi lại ấm lên. Khói bếp ấy như một lời nhắc nhở rằng, dù cuộc sống có thay đổi, nhưng những giá trị truyền thống, tình cảm gia đình vẫn mãi là điều thiêng liêng nhất. Trong mỗi làn khói bay lên, tôi thấy hình bóng của bà, của mẹ, của những ngày tháng thanh bình, những giấc mơ bình dị nhưng trọn vẹn.
Dù ở nơi đâu, dù đi xa đến đâu, tôi vẫn luôn nhớ về khói bếp, về cái ấm áp của gia đình, của tuổi thơ, của những ngày đông nơi quê nhà.