Công bố thư tuyệt mệnh của 'Bà hoàng tiểu thuyết diễm tình' Quỳnh Dao
'Tôi là một 'đốm lửa', tôi đã tỏa sáng rực rỡ bằng hết khả năng của mình. Giờ đây, khi ngọn lửa sắp tàn, tôi chọn cách ra đi như thế này - bay đi', nữ sĩ viết.
Gửi tới những người tôi yêu,
Xin đừng khóc, đừng buồn, đừng tiếc thương cho tôi. Tôi đã "bay đi" rồi!
"Bay đi" là cụm từ yêu thích nhất của tôi, bởi nó tượng trưng cho một cuộc hành trình độc lập, nhẹ nhàng, thanh thoát và bay bổng. Tôi đã thoát khỏi cuộc đời trần thế đau thương này và đã hóa thành một bông tuyết nhẹ nhàng bay đi.
Đây chính là ước nguyện của tôi. "Cái chết" là điều ai cũng phải trải qua, nó là bước đi "vĩ đại" cuối cùng của đời người. Tôi không muốn phó mặc bước đi này cho số phận, cũng không muốn héo mòn và tàn lụi theo thời gian. Tôi muốn tự mình kiểm soát bước cuối cùng này.
Tạo hóa không thiết kế hành trình cuộc đời một cách hoàn hảo. Khi con người già đi, họ phải chịu đựng giai đoạn đau đớn của "suy nhược, thoái hóa, bệnh tật, những lần thăm khám, điều trị và cuối cùng những vết thương không thể chữa lành". Giai đoạn này có thể ngắn hoặc dài nhưng cái chết là điều không thể tránh khỏi. Do vậy sống mòn là một sự dày vò. Nếu không may, họ có thể trở thành một "người già nằm liệt giường," sống nhờ vào các thiết bị hỗ trợ. Tôi từng chứng kiến bi kịch đó và không muốn nó trở thành "kết thúc" của mình.
Tôi là một "đốm lửa", tôi đã tỏa sáng rực rỡ bằng hết khả năng của mình. Giờ đây, khi ngọn lửa sắp tàn, tôi chọn cách ra đi như thế này - bay đi. Tất cả những điều tôi muốn nói đều đã được ghi lại trong video "Khi bông tuyết rơi." Tôi hy vọng các bạn sẽ xem nó nhiều lần để hiểu hết tâm tư của tôi.
Các bạn thân yêu, xin đừng tiếc thương vì "cái chết" của tôi, mà hãy vui mừng vì tôi! Vẻ đẹp của cuộc sống nằm ở khả năng "yêu, ghét, cười, khóc, hát, nói, chạy, nhảy, bước qua thế gian với những người đồng hành, sống tự do và thanh thoát, căm ghét điều ác, sống táo bạo và đầy đam mê". Tôi đã có tất cả những điều đó trong đời mình. Tôi đã sống và tôi không phụ cuộc đời này.
Điều tôi luyến tiếc nhất chính là gia đình và các bạn. Tình yêu đã gắn kết trái tim tôi với trái tim các bạn, tôi sẽ nhớ về những người con ở lại. Để linh hồn tôi (dẫu tôi không biết liệu con người có linh hồn hay không) cũng "bay đi," xin các bạn hãy cười vì tôi, hát vì tôi, nhảy múa vì tôi! Trong tâm tưởng, tôi sẽ "nhảy múa cùng các bạn!"
Tạm biệt, những người tôi thương yêu nhất! Tôi biết ơn cuộc đời này vì đã được gặp gỡ và quen biết các bạn.
Hãy nhớ rằng cách tôi chọn để "ra đi" chỉ được thực hiện ở giai đoạn cuối đời. Những người trẻ tuổi, xin đừng từ bỏ cuộc sống một cách dễ dàng. Những khó khăn và thử thách chỉ là những phép thử trong hành trình tuyệt đẹp của cuộc sống. Tôi hy vọng các bạn sẽ vượt qua tất cả những thử thách đó, sống như tôi đã sống, đến khi đạt tuổi 86 hay 87 và khi sức lực cạn kiệt, hãy chọn cách đối mặt với cái chết. Hy vọng đến lúc đó, nhân loại sẽ tìm được cách nhân văn hơn để giúp những người già "ra đi" một cách vui vẻ.
Các bạn thân yêu, hãy can đảm, sống thật với chính mình, và đừng phụ lòng chuyến hành trình của mình trên thế gian này! Dù cuộc sống không hoàn hảo, dù có những niềm vui, nỗi buồn, cảm xúc bất ngờ, đừng bỏ lỡ những khoảnh khắc tuyệt vời thuộc về bạn.
Dẫu bao lời cũng không thể nói hết cảm xúc, nhưng cuối cùng, tôi chúc các bạn luôn khỏe mạnh và hạnh phúc, sống tự do và là chính mình!