Hồ sơ chiến tranh Ukraine - Phần 2
Không phải đợi tới khi đạn pháo xe tăng nổ trên đất Ukraine trong một chiến dịch quân sự đặc biệt của người Nga vào tháng 2/2022, cuộc chiến này đã được báo hiệu từ rất sớm với những chỉ dấu ngoại giao và xung đột địa chính trị giữa nhiều quốc gia - những động thái chiến tranh 'không tiếng súng'.

Cuộc chiến tranh giữa Nga và Ukraine sẽ đi tới đâu? Chúng ta chỉ có thể trả lời được câu hỏi đó nếu hình dung được con đường mà chiến sự đã diễn ra. Cuộc chiến này sẽ được kết thúc như thế nào? Có lẽ việc này sẽ phụ thuộc vào sự định đoạt của người Nga là chính. Vì thế, khi chúng ta đánh giá sự việc theo cách tiếp cận của người Nga và nhìn vào lịch sử của họ, chúng ta có thể dự đoán được người Nga sẽ kết thúc cuộc chiến tranh này ra sao.

Ngày 7/12/2022, báo Die Zeit của Đức đăng một bài phỏng vấn dài với cựu thủ tướng Đức Angela Merkel về thỏa thuận Minsk năm 2014 và các giải pháp ngoại giao cho khủng hoảng Ukraine.
Vài ngày sau cuộc phỏng vấn này, cựu tổng thống Pháp, Francois Hollande, người cùng với Merkel là đồng bảo trợ cho Ukraine trong cuộc đàm phán với Nga, cũng thừa nhận một điều tương tự trong cuộc phỏng vấn với tờ báo Kyiv Independent. Khi được hỏi “Ông có nghĩ rằng các thỏa thuận Minsk nhằm để làm chậm bước tiến của Nga ở Ukraine?”, Hollande đã trả lời “Đúng thế, Angela Merkel đã đúng ở điểm này”.
Phản ứng từ phía Nga là dễ hiểu. Giới truyền thông của Nga lập tức trích dẫn các ý kiến này để khẳng định cho quan điểm có từ lâu của họ rằng từ năm 2014 tới tháng 2/2022, mọi hành động của phương Tây đối với đàm phán cũng như ký kết chỉ nhằm mục đích mua thời gian cho Ukraine (với lực lượng quân đội lúc đó đang trên đường sụp đổ hoàn toàn sau cuộc bao vây lớn của quân Nga tại Debaltsevo) và chuẩn bị cho một cuộc chiến trong tương lai với Nga. Chưa bao giờ báo chí Nga có bằng chứng rõ ràng, trực tiếp như vậy từ hai nguyên thủ của hai quốc gia phương Tây bảo trợ cho Ukraine trong 2 thỏa thuận Minsk.
Phản ứng từ phía tổng thống Nga Putin thì bình thản hơn nhiều. Ông chỉ bình luận rằng mình thất vọng vì thái độ của phương Tây trong việc ký kết và thực hiện hai thỏa thuận Minsk.


Vậy vấn đề đặt ra là:
Người Nga có biết về việc đàm phán và ký thỏa thuận Minsk của phương Tây chỉ là mua thời gian cho Ukraine để nước này tăng cường năng lực quân sự cho một cuộc chiến tranh với Nga trong tương lai?
Nước Nga có chuẩn bị cho cuộc chiến Ukraine không? Và nếu có thì là bắt đầu từ lúc nào?
Tại sao Merkel và Hollande lại nói điều này vào tháng 12/2022, sau 8 năm liền giữ kín chuyện đó?
Người Nga sẽ đi tới đâu trong cuộc chiến này và những gì sẽ diễn ra trong thời gian tới?
Đối với câu hỏi thứ nhất, có lẽ rằng rằng người Nga biết rất rõ ý định của phương Tây, ngay cả khi đang đàm phán, lẫn sau khi các thỏa thuận Minsk được ký. Vào thời điểm đó, tình báo Nga đã thâm nhập mọi tầng lớp kiến trúc xã hội và chính quyền của Ukraine. Số lượng người trong các lực lượng công lực và vũ trang của Ukraine có cảm tình với Nga cũng rất nhiều.
Do đó, việc phương Tây ráo riết tái vũ trang cho quân đội Ukraine cũng như các hoạt động ngầm để phá hoại việc thực hiện thỏa thuận Minsk 1 và 2 không thể qua mắt được người Nga.

Việc phương Tây trang bị vũ trang cho quân đội Ukraine không thể qua mắt được Nga.
Mặc dù phương Tây đã cố gắng thanh lọc sự ảnh hưởng của Nga đối với bộ máy chính quyền của Ukraine nhưng sự thâm nhập của Nga sâu tới mức tới khi chiến tranh nổ ra thì có tới 2/6 thành viên đoàn đàm phán của Ukraine với Nga đã bị loại bỏ vì tội phản quốc.
Ở vùng Zaporozhy có gần 50 nhân viên của lực lượng an ninh Ukraine (SBU) đã ở lại vùng bị Nga chiếm và hợp tác với họ. Điều này đã dẫn tới một loạt cuộc thanh trừng sau đó đối với lãnh đạo SBU miền đông Ukraine. Hoặc việc bắt giữ các quan chức cao cấp nhất của tập đoàn Motor Sich, công ty sản xuất các động cơ cho máy bay chiến đấu, trực thăng cho quân đội Ukraine vì tội phản quốc do đã cung cấp các động cơ này cho Nga trong suốt 8 năm qua.
Ngoài nguồn tin từ các điệp viên thâm nhập vào hệ thống của Ukraine thì người Nga cũng hoàn toàn có thể xác định được ý định của phương Tây và Kiev dựa trên việc phân tích các thông tin công khai. Quá trình tái trang bị cho quân đội và chuẩn bị cho chiến tranh là một việc không thể chỉ thực hiện gói gọn trong phạm vi lĩnh vực quân sự mà nó liên quan tới mọi khía cạnh của xã hội – từ giáo dục thế hệ trẻ, bài trừ văn hóa Nga, thay đổi luật pháp và chính sách đối với miền đông – và rõ ràng nhất là khu vực Donbass trong 8 năm không bao giờ ngừng tiếng pháo của Ukraine bắn vào các vùng ly khai.
Một lý do khác là sự hiểu biết và kinh nghiệm lịch sử. Các nhà lãnh đạo của Nga từng nghiên cứu rất kỹ chiến lược, kỹ thuật của phương Tây nhằm chống Liên bang Xô Viết trước đây cũng như Nga hiện nay. Đó là một chiến lược tổng thể bao quát mọi lĩnh vực.

Đối với kinh tế
Hàng loạt chính sách tinh vi từ ngăn cản Nga gia nhập các định chế thương mại, tài chính quốc tế tới việc sử dụng các hiệp định thương mại làm con bài để mặc cả tới các hạn chế đối với chuyển giao công nghệ và vốn cho Nga (ngay cả trước khi cuộc chiến Ukraine xảy ra). Một ví dụ điển hình nhất là việc EU yêu cầu Ukraine chỉ được lựa chọn hoặc là ký hiệp định thương mại với họ hoặc là ký với Nga, và đây là khởi đầu của cuộc bạo loạn Maidan năm 2014 cũng như cuộc chiến hôm nay.
Đối với lĩnh vực chính trị - xã hội
Đối với lĩnh vực chính trị - xã hội thì đó là việc thâm nhập của các tổ chức NGO phương Tây vào xã hội Nga để truyền bá các giá trị phương Tây nhằm thay đổi các “giá trị truyền thống” và hỗ trợ cho các lực lượng chính trị thân phương Tây. Các ví dụ điển hình là việc khuyến khích thay đổi nhận thức về đồng tính luyến ái (LBGT) trong xã hội Nga, chỉ trích, cô lập chính quyền Nga và Nhà thờ Chính thống giáo vì những nỗ lực của họ để bảo vệ các “giá trị truyền thống” của Nga. Ngoài ra còn là các nỗ lực của phương Tây nhằm thay đổi cách nhìn của người Nga đối với các vấn đề lịch sử thời Liên bang Xô Viết.
Đối với lĩnh vực ngoại giao
Đối với lĩnh vực ngoại giao thì đó là việc lôi kéo các quốc gia Đông Âu và các nước cộng hòa thuộc Liên bang Xô Viết cũ rời khỏi các quan hệ hợp tác với Nga, trở thành thành viên của NATO hoặc chấp nhận cho Mỹ đặt căn cứ quân sự.
Đối với lĩnh vực quân sự
Đối với lĩnh vực quân sự thì đó là việc hỗ trợ từ gián tiếp tới trực tiếp, từ tiền bạc tới vũ khí cho các lực lượng, các quốc gia có khả năng tiềm ẩn xung đột vũ trang với Nga. Các hỗ trợ của phương Tây đối với lực lượng Hồi giáo Afghanistan để chống Liên Xô từ năm 1979 tới 1989, các lực lượng nổi dậy ở Chechnya trong 2 cuộc chiến 1994 và 2000 và các hỗ trợ cho Gruzia dẫn tới cuộc chiến 5 ngày năm 2008 với Nga. Và gần đây nhất là các gói hỗ trợ quân sự của Mỹ và phương Tây cho Ukraine.

Có lẽ rằng người Nga đã bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc chiến gần như là trực tiếp với NATO từ sau sự kiện xung đột với Gruzia vào năm 2008. Trong 2 cuộc chiến với Chechnya, người Nga biết rằng phương Tây gián tiếp tài trợ cho các lực lượng ly khai Chechnya thông qua các nhóm hồi giáo mà họ đã hỗ trợ trong chiến tranh Afghanistan 1979-1989 với mục đích khiến cho Nga bị sa lầy vào một cuộc nội chiến.
Ở Gruzia năm 2008, người Nga đã nhận thấy rằng NATO đã bắt đầu trực tiếp trang bị cho một quốc gia có thể gây chiến với lực lượng thân Nga ở Nam Ossetia và Abkhazia. Cùng khoảng thời gian mà Saakashvili lên nắm quyền tại Gruzia (và dẫn tới cuộc chiến 2008) thì một nhân vật khác thân phương Tây cũng lên nắm quyền ở Ukraine (tổng thống Yuschenko lên nắm quyền năm 2004 sau các hỗn loạn xã hội tương tự như ở Maidan 10 năm sau).
Vào lúc đó, rất có thể Putin đã tin rằng sớm hay muộn, NATO sẽ biến Ukraine thành một Gruzia khác trong cuộc xung đột với Nga. Mặc dù người Nga đã thành công ở Gruzia trong chiến tranh 2008 và sau đó tổng thống Saakashvili bị thất cử và trở thành tội phạm phải lưu vong, nhưng cuộc chiến đó đã bộc lộ rõ sự lạc hậu của lực lượng vũ trang Nga. Quân Nga đã chiến thắng trong cuộc chiến 2008 là do: (I) sự dũng cảm của binh sỹ và tướng lĩnh Nga tại Quân khu Bắc Caucasus chứ không phải do trình độ kỹ thuật, hậu cần của Nga, và (II) quy mô nhỏ bé của quân đội Gruzia.

Cuộc chiến của Nga ở Gruzia (2008) đã bộc lộ rõ sự lạc hậu vũ khí của Nga.
Các phân tích cho thấy, nếu phương Tây tách được Ukraine khỏi ảnh hưởng của Nga và NATO trang bị vũ khí cho Ukraine thì vấn đề của Nga sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Vào thời điểm Liên Xô tan rã, các nước Baltic là nơi sản xuất thiết bị điện tử, bán dẫn lắp trên các vũ khí của Liên Xô; và Ukraine là nơi sản xuất xe tăng, thiết giáp, tàu chiến, máy bay, tên lửa; nơi nghiên cứu và sản xuất các loại hợp kim đặc biệt, các loại động cơ cho toàn bộ các khí tài của liên bang. Các phòng thiết kế từ xe tăng tới máy bay, tên lửa và tàu chiến cũng chủ yếu nằm tại Ukraine chứ không phải ở Nga.
Trước nguy cơ trở thành một quốc gia có quân đội và lượng vũ khí lớn nhất Liên bang Xô Viết cũ nhưng lại không có nền công nghiệp quốc phòng đáng kể (từ nghiên cứu tới sản xuất nguyên liệu cơ bản và động cơ), người Nga đã phải cố làm tất cả những gì có thể. Họ chấp nhận trách nhiệm trả toàn bộ các khoản nợ của Liên bang Xô Viết để đổi lại việc nhận về càng nhiều vũ khí hạng nặng càng tốt - từ máy bay ném bom chiến lược tới tàu chiến. Đối với Hạm đội Biển Đen, thậm chí tình báo Nga đã phải kích động các binh lính và sỹ quan của hạm đội từ chối tuyên thệ trung thành với Ukraine (dù rằng theo nguyên tắc đã thống nhất thì quân đội đóng ở đâu sẽ thuộc về quốc gia nơi đóng) để tuyên thệ trung thành với Nga. Trong 10 năm sau đó, người Nga dùng khí gas và dầu giá rẻ cung cấp cho Ukraine để đổi lại động cơ, thép và các phụ tùng mà họ không thể sản xuất được cho vũ khí hạng nặng của mình.

Hạm đội Biển Đen là một đơn vị thuộc Hải quân Nga hoạt động ở Biển Đen và Địa Trung Hải từ thế kỷ 18.
Vào năm 2004, khi Yuschenko lên nắm quyền tại Ukraine, một cơn ác mộng có thể xảy ra với Nga là Ukraine sẽ cắt bỏ toàn bộ các hoạt động hợp tác quân sự với Nga (khiến cho toàn bộ hải quân, không quân của Nga sẽ bị ảnh hưởng nặng nề vì không có phụ tùng thay thế). Thêm vào đó, nếu lực lượng quân đội Ukraine được NATO tái trang bị lại và trở nên thù địch với Nga thì tình hình sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Dưới thời Liên bang Xô Viết, Hồng quân có hai cụm mạnh nhất, được trang bị hiện đại nhất đóng tại Đông Đức và Ukraine. Các lực lượng Hồng quân đóng tại Nga và Belarussia đều được trang bị và huấn luyện kém hơn cụm quân tại Đông Đức (đối đầu trực tiếp với NATO) và cụm tại Ukraine (bảo vệ trung tâm kinh tế, quân sự quan trọng nhất của Liên bang Xô Viết). Theo thỏa thuận với Tây Đức và Mỹ, cụm Hồng quân từ Đông Đức rút về đã được giải thể. Trong khi đó toàn bộ lực lượng Hồng quân tại Ukraine đã trở thành nòng cốt của quân đội Ukraine sau này.


Các yếu tố trên dẫn tới một vấn đề nghiêm trọng là, nếu Ukraine chuyển hướng theo NATO mà Nga chưa kịp xây dựng lại nền công nghiệp quốc phòng (từ nguyên liệu cơ bản như thép, hợp kim tới các thiết bị tinh vi như thiết bị bán dẫn và điện tử, với sản phẩm hoàn thiện cho cả hải, lục, không quân và lực lượng tên lửa chiến lược) thì nước Nga sẽ là một người khổng lồ có đôi chân đất sét khi quân đội của họ không có nền công nghiệp quốc phòng hỗ trợ.
Thêm vào đó, quân đội Ukraine cho tới năm 2000 không phải trải qua thiệt hại của các cuộc chiến. Nếu chất lượng của đội quân này đi xuống thì chỉ là vì họ tự thoái hóa. Trong khi đó quân đội Nga đã phải trải qua hai cuộc chiến dài ngày tại Chechnya và một cuộc chiến ngắn ngày tại Gruzia. Lực lượng quân sự của Nga bị tổn thất qua các cuộc chiến này, đặc biệt là trong hai cuộc chiến tại Chechnya.
Về số lượng, quân đội Ukraine đứng thứ 2 ở châu Âu, chỉ sau quân đội Nga. Các sỹ quan của Ukraine hiểu quân đội Nga như trong lòng bàn tay vì trước năm 1991, họ là một và sau năm 1991 quân đội Nga không có nhiều thay đổi cả về khoa học, kỹ thuật, tổ chức, chiến thuật, chiến lược. Trong khi đó, nếu quân đội Ukraine được sự hỗ trợ của NATO về vũ khí, tổ chức, hậu cần và tình báo thì dù Ukraine có quy mô kinh tế, dân số nhỏ hơn Nga nhưng với sự hiểu biết về Nga và các hỗ trợ kỹ thuật, tình báo từ phương Tây, quân đội Ukraine sẽ là đối thủ ngang ngửa với quân đội Nga.
Người Nga nhận thức được vấn đề trên nên sau khi Yuschenko lên nắm quyền ở Ukraine, họ đã bắt đầu đẩy nhanh tốc độ xây dựng lại nền công nghiệp quốc phòng. Tuy nhiên, chỉ sau cuộc chiến với Gruzia năm 2008 với sự thật phũ phàng về quân đội bị phơi bày, người Nga mới dồn lực vào phát triển công nghiệp quốc phòng và tái trang bị vũ khí, khí tài cho quân đội. Sau năm 2008, lần đầu tiên sau khi Liên bang Xô Viết sụp đổ, Putin (lúc đó là thủ tướng) đưa ra một chương trình hiện đại hóa quân đội với một ngân sách khổng lồ trong nhiều năm tiếp theo.
Điều này khiến cho bộ trưởng tài chính Nga phải từ chức vì ông cho rằng kế hoạch đó sẽ dẫn tới việc nước Nga lại rơi vào tình trạng phá sản một lần nữa khi đi theo vết xe đổ của Liên bang Xô Viết vì chi quá nhiều cho quân sự. Quá trình hiện đại hóa quân đội Nga bị chậm lại vì cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008-2009, và chỉ bắt đầu tăng tốc sau khi Nga thoát khỏi cuộc khủng hoảng.
Tại Ukraine người Nga cũng đã chơi theo luật chơi của phương Tây. Họ cũng chi tiền, hỗ trợ các đảng phái thân Nga thắng cử và dùng các lợi ích kinh tế (gas và dầu giá rẻ, các khoản tín dụng ưu đãi) để giữ Ukraine trong vòng ảnh hưởng của mình. Người Nga hiểu rằng, kể cả trường hợp khi một chính quyền Ukraine thân phương Tây và được NATO đào tạo, huấn luyện quân đội, thì cũng sẽ không thể dễ dàng phát động một cuộc chiến chống Nga khi mà văn hóa Nga và tiếng Nga còn đóng vai trò quan trọng trong đời sống của Ukraine.
Muốn để cho Ukraine có chiến tranh với Nga thì phương Tây cần phải loại bỏ ảnh hưởng của văn hóa Nga, thay đổi lại nhận thức về lịch sử của Ukraine.
Nội các của tổng thống Poroshenko sau cách mạng Maidan đã cố gắng sử dụng tiếng Ukraine và tiếng Anh để thay thế tiếng Nga, nhưng rồi cuối cùng đành phải chấp nhận sử dụng tiếng Nga trong các cuộc họp vì đó là thứ tiếng duy nhất mà tất cả các thành viên chính phủ có thể nghe nói mà không cần phiên dịch. Dưới các thời tổng thống Yuschenko và Yanukovic, ảnh hưởng của phương Tây lên Ukraine tăng lên rõ rệt, thế nhưng văn hóa Nga vẫn được tôn trọng và lịch sử gắn liền giữa Ukraine với Nga và Liên bang Xô Viết không bị xâm phạm.

Từ sau vụ bạo loạn Maidan 2014, ý định của phương Tây đã bộc lộ rõ. Dự luật đầu tiên của chính quyền mới (thực tế là chính quyền này được bầu ra khi tổng thống Yanukovic bị phế truất không đúng pháp luật) là loại bỏ tiếng Nga khỏi đời sống. Dù dự luật không được thông qua nhưng nó đã thổi bùng ngọn lửa ly khai ở miền đông, nơi đại đa số người dân coi tiếng Nga là tiếng mẹ đẻ.

Cuộc cách mạng Maidan 2014 đã lật đổ chính phủ của Tổng thống Yanukovich. Ảnh: Getty
Tiếp theo là sự trỗi dậy của các lực lượng dân tộc chủ nghĩa cực đoan của Ukraine với lịch sử phục vụ cho Đức Quốc xã trong thế chiến 2 và việc Kiev coi Stepan Bandera - nhà sáng lập của phong trào này, là anh hùng của Ukraine. Quyết định đó không chỉ khiến người Nga ghê tởm mà nó cũng khiến cho đồng minh thân cận thứ hai của Ukraine trong cuộc chiến này là Ba Lan khó chịu. Bandera và phong trào dân tộc của ông ta đã giết hại hàng trăm ngàn người Ba Lan cùng người Do Thái và người Nga khi họ mặc bộ quân phục Đức Quốc xã. Tiếp sau các thất bại nặng nề trong cuộc chạm trán với các lực lượng chính quy Nga (các lực lượng này đã tiến hành một cuộc chiến tranh ngắn nhưng khốc liệt dưới danh nghĩa quân ly khai Donbass với Ukraine) dẫn tới việc Ukraine phải ký thỏa thuận Minsk để mua thời gian tái trang bị như Merkel và Hollande xác nhận.
Quân đội Ukraine đã tiến hành một cuộc chiến tranh không tuyên bố, liên tục trong 8 năm đối với các vùng ly khai ở Donbass. Cùng lúc đó, sách giáo khoa mới được biên soạn, môn lịch sử được thay đổi, các hoạt động đào tạo quân sự và bài Nga đối với tầng lớp trẻ được ráo riết tiến hành. Ukraine, mặc dù vẫn coi Crimea và các vùng ly khai miền đông và người dân ở đó là người Ukraine, nhưng đã tiến hành mọi biện pháp từ kinh tế (cấm vận, ngừng cấp lương hưu cho người về hưu, chặn nguồn cung cấp nước cho cả Crimea và vùng Donetsk) tới quân sự nhắm vào khu vực này. Việc hợp tác với NATO trở nên chặt chẽ.
Các chuyên gia NATO trong 8 năm tiếp theo đó đã đào tạo và huấn luyện cho quân đội Ukraine ngay trên đất Ukraine. Vũ khí phương Tây được cung cấp để tấn công vào các vùng ly khai.

Việc tái vũ trang cho Ukraine, bài trừ văn hóa cũng như ảnh hưởng Nga và thay đổi lịch sử để tạo ra một vết cắt không thể nối liền giữa hai nước; đồng thời chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh trực tiếp giữa Ukraine và Nga chỉ là một phần nhỏ trong các nỗ lực của phương Tây nhằm làm suy yếu Nga.
Những gì phương Tây làm với Ukraine chỉ là phần nổi nhỏ của một tảng băng chìm. Phần chìm của tảng băng là toàn bộ các hoạt động cấm vận được tiến hành một cách toàn diện để đánh quỵ nền kinh tế, xói mòn sự ổn định chính trị và xã hội tại Nga.
Về kinh tế, đó là một hệ thống cấm vận toàn diện và phức tạp nhất từ trước tới nay được phương Tây áp dụng chống lại Nga. Hệ thống cấm vận này đánh vào mọi lĩnh vực của nền kinh tế: từ nông nghiệp tới công nghiệp và tài chính; từ các ngành sinh lợi nhất cho ngân sách nhà nước Nga tới các ngành cần thiết cho cuộc sống của người dân.
Về chính trị và ngoại giao, phương Tây đã làm mọi cách để cô lập nước Nga và độc ác hóa hình ảnh của quốc gia, dân tộc, văn hóa Nga. Việc này được thực hiện ở mọi nơi, mọi lúc, với mức độ từ tinh vi tới thô thiển. Chúng ta đã thấy sự sắp xếp cố ý của phương Tây trong nhiều cuộc gặp quốc tế sau năm 2014; trong đó ghế ngồi của các quan chức Nga, và thậm chí của cả tổng thống Putin bị đặt vào các vị trí cô lập, tách biệt với những người khác.
Hình ảnh của nước Nga, người Nga trong điện ảnh, báo chí của phương Tây luôn luôn gắn với một quốc gia độc tài, tàn ác, mafia và luôn là nguồn nguy hiểm cho hòa bình thế giới (khác hẳn với con số thống kê thực tế là sau chiến tranh thế giới thứ hai tới nay thì số cuộc chiến mà Mỹ khởi đầu nhiều hơn số cuộc chiến mà Liên Xô, Nga và Trung Quốc tham gia cộng lại).
Phương Tây quy mọi thứ xấu xảy ra là do Nga – từ việc Trump trúng cử tổng thống Mỹ tới giá cả hay lạm phát gia tăng. Hệ thống tuyên truyền này đã tạo ra một nỗi sợ Nga (Russophobia) tương tự như cách họ đã tạo ra nỗi sợ Trung Quốc (Chinophobia), lớn tới mức khi cuộc chiến Ukraine – Nga nổ ra, các hoạt động bài trừ mọi yếu tố Nga diễn ra ở mọi lĩnh vực, từ văn hóa tới thể thao, từ hoạt động nhân đạo tới ngoại giao quốc tế. Thậm chí mèo Nga cũng không được tham dự các cuộc thi quốc tế. Các tác phẩm của nhạc sỹ Nga từ trước thế kỷ 20 cũng không được chơi và thậm chí các viện bảo tàng phương Tây còn công khai tuyên bố không trả các tác phẩm nghệ thuật mà họ mượn viện bảo tàng Nga để trưng bày.
Trong con mắt của người Nga, phương Tây đang chuẩn bị cho một cuộc chiến toàn diện chống lại Nga một cách trực tiếp hoặc gián tiếp tùy hoàn cảnh. Và mục đích của cuộc chiến đó là đánh quỵ nước Nga như họ đã từng làm với Liên bang Xô Viết trước đây.
Khi cuộc chiến nổ ra, Mỹ và phương Tây tin rằng Nga sẽ bị vây hãm và bóp nghẹt trong những nước cờ mà họ đã lập sẵn từ nhiều năm trước trên mảnh đất Ukraine. Tuy nhiên đây lại là ván cờ chính trị của người Nga và thế trận chỉ có thể được định đoạt bởi một kỳ thủ lão luyện – cựu sĩ quan tình báo Vladimir Putin. Mời quý vị đón đọc Phần 3 của bộ Hồ sơ chiến tranh Ukraine: "Đòn phủ đầu và ván cờ sinh tử của Putin" dưới góc nhìn của tác giả Thái Bảo Anh.
Tác giả: Thái Bảo Anh
Đồ họa: Thanh Nga