Chông chênh đường tác nghiệp
Những cung đường cheo leo, chông chênh là 'đặc sản' riêng có ở miền núi. Đường khó lại cộng thêm mưa rừng không chỉ trở thành nỗi ám ảnh của người dân bản địa mà cả cánh phóng viên…

Phóng viên Hải Yến trên đường vào bản Đề Chia, xã Pú Nhung, huyện Tuần Giáo tác nghiệp.
Làm phóng viên, vốn đã không mấy dễ dàng. Phóng viên ở miền núi lại càng lắm nỗi gian truân. Nhất là hành trình ngược núi, tới các bản làng vùng cao, biên giới tác nghiệp.
Trong ký ức làm báo, có lẽ tôi không thể quên chuyến đi vào bản Huổi Hạ, xã Na Sang, huyện Mường Chà hồi tháng 9/2018. Ý tưởng cho chuyến đi xuất phát từ 1 video ghi lại hình ảnh giáo viên, học sinh Trường THCS Na Sang phải chui túi nilon để vượt suối đến trường.
Sớm ngày 3/9/2018, tôi cùng nhóm đồng nghiệp là phóng viên một số cơ quan báo chí Trung ương thường trú tại Điện Biên lên đường. Những chiếc xe lăn bánh cũng là lúc cơn mưa cuối mùa ập xuống.
Sau quãng đường chừng gần 50km từ TP. Điện Biên Phủ đến trung tâm xã Na Sang, đoàn rẽ vào con đường nhỏ dẫn lên bản Huổi Hạ - địa điểm được ghi trong clip. Đây là khu dân cư biệt lập, bị chia cắt với trung tâm bởi quãng đường đất gần 20km cheo leo, men theo sườn núi và 2 con suối dữ Nậm Mức, Nậm Chim.
Mưa rừng, khiến con đường ngược núi trơn như đổ mỡ. Xe gần như không thể di chuyển khoảng 1km đầu tiên. Những tay lái “cừ khôi” nhất do xã cắt cử đi hỗ trợ đoàn cũng đành bỏ cuộc giữa chừng. Anh em trong đoàn hò nhau cố gắng. “Xe không chở được người thì bỏ lại chứ người không đẩy xe như thế này mãi được!”, sau câu nói ấy của một thành viên trong đoàn, chúng tôi quyết định “cuốc bộ”.
Vì “vỡ” kế hoạch về thời gian di chuyển, nên đoàn không mang theo đồ ăn, thức uống. Suốt chặng đường dài, những quả ổi, chanh rừng là “cứu cánh” giúp các thành viên tiếp nước, lấy sức. Cứ chừng 15 phút, anh em lại phải nghỉ một lần.
Suốt 9 giờ đi bộ trên con đường ngược núi trơn trượt, không ai đếm được số lần mình “vồ ếch”. Chỉ biết rằng, khi nhìn thấy con suối Nậm Chim, phía bên kia là nhóm dân cư Huổi Hạ thì trời đã nhá nhem tối. Thân thể rã rời, quần áo nhuộm một màu vàng của đất đồi, những đôi chân phồng rộp tưởng chừng đã quá sức. Nhưng không, con suối Nậm Chim trước mắt mới là thách thức lớn nhất cần vượt qua!
Đón chúng tôi với 1 chiếc bè tre và dây chõng chờ sẵn, Trưởng bản Vừ A Giống (thời điểm đó) hô lớn: “Sang luôn thôi các anh chị. Suối mùa lũ nên nước sâu lắm, cũng phải 5 - 7m. Để tí nữa nước đầu nguồn đổ về, trời lại tối thì không đi nổi đâu!”
Nhắm mắt bước lên chiếc bè chòng chành, nước lớn cuồn cuộn, anh trưởng bản vắt dây chõng qua ròng rọc, buộc vào bè rồi ra sức kéo. Mặc dù 2 thành viên trong đoàn cùng hỗ trợ, song sức người không lại sức nước. Phải mất 4 lần “đánh vật” với con suối, 2 lần thót tim vì thành viên trong đoàn trượt chân ngã xuống dòng nước lớn, chúng tôi mới thở phào khi sang được bờ.
Cho đến giờ, mỗi lần nhắc lại, tôi vẫn không thể quên chuyến đi đầy “bão táp” ấy. Gian nan, vất vả song “bù đắp” lại là chúng tôi được “mục sở thị” những khó khăn, thiếu thốn của bà con dân bản và hành trình trắc trở của sự nghiệp trồng người nơi đây.
Thế nhưng, điều khiến tôi vẫn trăn trở đó là “con đường” đến trường của trẻ miền núi, dẫu giờ đây đã có nhiều đổi thay song vẫn đầy gian nan thử trách.