Bác sĩ tâm lý bị bệnh nhân lừa bằng thư báo tử
Peter đã đến gặp tôi tuần sau đó. Một cách rất thản nhiên, anh kể rằng là anh, không phải vợ sắp cưới, đã viết thư báo tử cho tôi.
Như thể rằng Peter đang cố bảo vệ chính mình khỏi sự xâm phạm của tôi, như thể anh đang tuân thủ những quy tắc của việc phân tích - chẳng hạn như có mặt đúng giờ và trả lời câu hỏi của tôi - nhưng chỉ để ngăn chặn bất kỳ kết nối có ý nghĩa nào phát triển giữa cả hai. Anh có vẻ gần như không có niềm tin vào cuộc đối thoại của bọn tôi.
Tuy nhiên tôi có biết được rằng Peter có thói quen kết bạn rồi rời bỏ họ. Trong đời đi làm, anh ấy lặng lẽ tập trung vào công việc, rồi bất ngờ gây gổ với sếp và nghỉ việc. Điều này đã xảy ra vài lần. Tôi đã cố gắng sử dụng thông tin này để cho Peter thấy rằng anh ấy dường như có hai trạng thái tâm lý luôn sẵn sàng - tỏ vẻ ưng thuận hoặc thổi tung mọi thứ.
Anh ấy có vẻ đồng ý, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy ý tưởng này có ý nghĩa với anh ấy. Và sớm thôi thì mẫu hình này cũng được lặp lại trong quá trình phân tích. Peter chuyển từ vị thế đồng hành với tôi sang chế giễu tôi. Sau một tuần đặc biệt hỗn loạn, Peter dừng tới các buổi tham vấn. Tôi đã viết thư cho anh, đề nghị anh nói chuyện với tôi về quyết định chấm dứt việc chữa trị của mình, nhưng tôi không nhận được hồi âm.
Tôi đã liên hệ vị bác sĩ tâm thần, cô ấy nói rằng Peter cũng đã dừng gặp cô.
Hai tháng sau, một lá thư từ hôn thê của Peter thông báo cho tôi rằng anh ấy đã tự vẫn. Cô giải thích rằng, trong tháng cuối đời, Peter ngày càng trở nên bất ổn và khép mình. Gia đình đã tổ chức tang lễ tại Nhà hỏa thiêu Tây London tuần trước. Cô ấy viết thư để bày tỏ lòng biết ơn những nỗ lực giúp đỡ của tôi. Tôi gửi một lá thư chia buồn tới cô và sau đó thông báo cho bác sĩ tâm thần của Peter.
Tôi đã biết rằng Peter là một bệnh nhân rủi ro cao. Khi tiếp nhận anh, tôi đã nhờ sự giúp đỡ của một người giám sát, một nhà phân tâm học dày dạn kinh nghiệm đã viết một cuốn sách về tự tử. Ông ấy đã liên tục chỉ cho tôi rất nhiều cách mà Peter có vẻ đã lý tưởng hóa cái chết. Giờ đây tôi tới gặp ông ấy lần nữa, lo lắng rằng tôi đã bỏ lỡ dấu hiệu gì đó. Người giám sát đã cố trấn an tôi. “Ai mà biết được?” Ông ấy nói. “Có thể việc chữa trị với anh đã giúp cậu ấy không tự tử trong năm qua.” Tuy nhiên, cái chết của Peter vẫn làm tôi bận tâm rất nhiều.
Tất nhiên, tôi biết rằng tất cả chúng ta đều có khả năng hành động theo hướng tự hủy hoại bản thân, tuy nhiên, tôi tin rằng khát vọng sinh tồn còn mãnh liệt hơn. Bây giờ, thay vào đó, tôi lại cảm thấy sự mong manh của nó. Việc Peter tự sát khiến tôi cảm thấy cuộc chiến giữa sự sống và cái chết đã trở nên cân sức hơn nhiều.
Sáu tháng sau, tôi nhận một tin nhắn trên máy trả lời của mình. Tôi nghe thấy âm thanh không thể nhầm lẫn của bốt điện thoại công cộng - tiếng bíp, đồng xu rơi - rồi đến giọng Peter: “Là tôi đây. Tôi chưa chết. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể tới và nói chuyện cùng anh. Tôi vẫn dùng số cũ.”
Ngay khi nghe thấy giọng nói của Peter, tôi cảm thấy chóng mặt, bối rối. Trong một khoảnh khắc, tôi tự thuyết phục mình rằng máy trả lời tự động đang gặp trục trặc, rằng tôi đang nghe thấy một tin nhắn rất cũ từ Peter chưa từng bị xóa. Và rồi tôi cười - vì tức giận, vì nhẹ lòng. Và bởi vì tôi kinh ngạc.
Buổi chiều đó, khi tôi viết thư cho nhà tham vấn tâm thần để kể cô ấy nghe rằng Peter chưa chết, tôi đã làm điều mà nhiều người làm khi họ tức giận: tôi nói đùa. “Trừ khi có bốt điện thoại dưới địa ngục,” tôi viết, “Peter vẫn sống. Anh ấy đã để lại lời nhắn trên máy trả lời tự động của tôi vào sớm hôm nay, và xin một buổi hẹn.”
Peter đã đến gặp tôi tuần sau đó. Một cách rất thản nhiên, anh kể rằng là anh, không phải vợ sắp cưới, đã viết thư báo tử cho tôi. Anh cũng đã chặn thư chia buồn của tôi để không đến tay cô ấy. “Nó rất cảm động”, anh nói.
“Ồ, điều đó thật thú vị,” người giám sát của tôi chia sẻ. “Thật ngạc nhiên khi chuyện này không xảy ra thường xuyên hơn. Khi anh nghĩ về những thiếu niên tuyên bố rằng ‘các người sẽ hối hận khi tôi tự sát’ - anh có thể nghĩ rằng nhiều người trong số họ chỉ đang giả vờ.” Chúng tôi quyết định rằng tôi chỉ nên nhận Peter lại nếu như tôi cảm thấy anh ta thực sự chuẩn bị cho một sự cam kết nghiêm túc.