Xây tổ

Tiếng chim sẻ tíu tít gọi nhau lích tích. Chúng đang mải mê tha rơm rạ và lá khô lên ngọn cau quen thuộc để bắt đầu vào mùa xây tổ mới.

Ngày dằn lòng viết đơn ly hôn, thực lòng Lành vẫn yêu và thương Chung lắm. Vừa là cách để bảo vệ, lo tương lai cho các con, cô vừa muốn giúp chồng tỉnh ngộ. Nhiều khi thấy Chung thất thểu, loanh quanh ngoài ngõ hay những lúc hai đứa trẻ nhớ bố, Lành lại lặng người, thấy sống mũi cay cay...

*

Lành vốn là con gái lớn trong nhà. Gia đình thuần nông nên chỉ tạm đủ ăn đủ tiêu. Học xong lớp 12, Lành không thi vào đại học vì hiểu rằng, dù mình đủ khả năng thi vào những trường đại học ưng ý nhưng sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình khi bốn đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn. “Thôi thì mai này, các em học cao hơn, mình cũng sẽ được vui lây và tự hào...”.

Rồi Lành được theo đội thợ xây trong xã. Công việc hằng ngày của cô là xúc cát, bê xi măng cho vào máy trộn, xách vữa, bê gạch cho thợ xây, rồi thu dọn công trình cuối buổi... Được cái, Lành vốn quen việc nặng nhọc lại đang tuổi thanh niên nên cô sớm thành người “được việc”.

Lành thường được phân công xách vữa, chuyển gạch lên cho Chung - thợ xây vừa trẻ vừa khéo tay nhất đội. Những công đoạn khó như làm cầu thang, bắt góc cạnh hay đắp phào, chạy chỉ... đều do anh đảm nhận chính. Như một sự mặc định, hễ Chung xây ở chỗ nào là có Lành xách vữa cho ở chỗ ấy. Hôm nào vắng Chung, Lành thấy mình như thừa thãi, như chẳng biết làm việc gì... Rồi Chung và Lành nên vợ nên chồng. Hạnh phúc dâng tràn trong ngôi nhà nhỏ bình dị mà ấm áp.

Đến ngày bác thợ cả nghỉ làm đội trưởng do tuổi cao. Chung được tín nhiệm thay thế. Năng động và tích lũy được nhiều kinh nghiệm nên anh đảm nhận vai trò mới rất chủ động. Từ tìm dự án, thiết kế, lập dự toán, bóc tách công trình, lựa chọn vật tư... Chung đều tính toán chi tiết và khoa học.

Dần dần, vợ chồng Lành tích lũy vốn xây được ngôi biệt thự hai tầng mái Nhật và mua thêm được mảnh đất ở đầu làng. Chung cũng sắm cho mình “con Altis” chạy êm ru. Chung cười nói với vợ: “Từ giờ trở đi, em chỉ việc cơm nước, đi mua sắm và chăm con ăn học. Mọi thứ khác để anh lo!”. Lành rất tự hào về người chồng giỏi giang, về hai đứa con đẹp như tranh vẽ.

Rồi Chung thêm nhiều mối quan hệ. Anh tiêu pha không cần đắn đo trong con mắt ngưỡng mộ của nhiều người. Những cuộc bia rượu không còn là xã giao mà đã thành quá chừng mực. Anh dần lơi lỏng quản lý rồi mặc kệ cho các đội xây “tự biên tự diễn”. Nhiều công trình đã có biểu hiện lợi nhuận giảm đi đáng kể. Từ lúc nào, Chung quen chỉ đạo qua điện thoại. Thỉnh thoảng anh mới ghé qua các công trường, khoa chân múa tay một lát rồi lượn đi.

Lành đã nhiều lần góp ý. Ban đầu, Chung chỉ gạt đi, cho rằng mình vẫn nắm mọi thứ trong tầm tay cũng như biết tiết chế trong sinh hoạt. Nhưng càng về sau, Chung càng tỏ ra khó chịu, hay cáu gắt với vợ, rằng Lành đừng có can thiệp vào công việc và những mối quan hệ của chồng.

Lành đã nhờn cảm xúc với mùi bia rượu nồng nặc căn phòng, với những câu chì chiết, khinh miệt, với những tiếng quát tháo, tiếng đổ vỡ. Ngôi nhà luôn bị xáo trộn. Hai đứa trẻ thì học hành sút kém. Lành đã cố gạt chuyện vợ chồng sang bên để động viên các con nhưng chẳng thay đổi bao nhiêu. Mỗi lần nhìn cái dáng đi lầm lụi của cái Thủy, cái ánh mắt len lét của thằng Kết, lòng Lành lại nhói đau.

Những cuộc nhậu nhẹt và đỏ đen thâu đêm suốt sáng đã lấy đi nhiều thời gian, tiền của và sức lực của Chung. Công trình thì làm cái nào lỗ cái đó. Công thợ thì nợ đến mấy tháng liền khiến mọi người không còn khí thế làm việc. Những chủ thầu khác, bằng nhiều cách, họ đã kéo hết những thợ giỏi đi. Đội công trình rã đám, còn Chung thì ngày càng suy sụp, thành người nát rượu. Ăn ngủ không ra bữa. Lại bị rối loạn hệ thần kinh trung ương nên càng yếu.

Làm giàu nhanh nhưng tiêu tán cũng nhanh. Tiền, vàng tích trữ không đủ, Chung phải ‘đẩy” ô tô, máy móc đi nhưng cũng không trang trải hết nợ. May mà Lành nhanh tay gửi hai cái sổ đỏ về cho bố mẹ đẻ, không thì hai đứa con không còn chỗ mà ngủ. Rồi vợ chồng cô chia tay.

Lành vào công ty may, lương đủ ba mẹ con tiêu pha tằn tiện. Lòng cô được an ủi phần nào khi thấy hai con đều ngoan ngoãn, biết thương mẹ mà chăm chỉ học hành. Đặc biệt là bé Thủy vừa rồi, giành được giải nhì trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh tiểu học do phòng giáo dục và đào tạo tổ chức. Cô giáo bảo, nên chuyển cháu về trường chất lượng cao của huyện để phát huy sở trường.

*

- Con sang mời bố... đến nhà mình ăn cơm, được không mẹ?

Câu hỏi của cái Thủy khiến Lành lặng người. Ở góc nhà, thằng Kết cũng ngồi thu lu, nhìn mẹ vẻ ngóng đợi. Lành ngước nhìn hai con, dịu giọng:

- Con nhắc bố nhớ đội cái mũ vào. Không nhỡ, người yếu lại cảm nắng đấy!

Hết tuần hương, Lành khấn xin hạ mâm cơm xuống chiếc chiếu ở giữa nhà. Vừa lúc ba bố con từ ngoài sân sà vào quanh mâm, Lành cầm chai nước ngọt rót ra ba cốc cho ba mẹ con và một chén rượu nhỏ cho Chung. Xong cô khẽ đẩy chai rượu về phía bên kia mâm cơm. Bất ngờ, Chung nắm lấy tay Lành, giữ lại, khiến cả hai thoáng ngượng ngùng, bối rối.

- Thôi được chục ngày nay rồi! Cũng khó khăn và đau mỏi lắm nhưng sẽ...

- Dù sao mâm cơm mừng cho con đi học cũng phải có chén rượu. Tôi cứ rót, uống hay không, tùy!

Cái Thủy liếc nhìn em nó rồi quay ra, hớn hở:

- Bây giờ bố mẹ chạm cốc mừng đi, cho chúng con xem!

Không chần chừ, thằng Kết cầm chén rượu cụng vào cốc nước ngọt của mẹ, nghe cái “cạch”:

- Đây nhé! Bố mẹ đã chạm cốc nhau rồi đấy nhé!

Tiếng cười hồn nhiên của hai đứa con lăn tràn khắp ngôi nhà nhỏ khiến Lành và Chung cũng ngượng nghịu cười theo. Suốt bữa cơm, họ cứ chốc chốc lại nhìn nhau, chẳng nhớ hai đứa trẻ đang ríu rít những chuyện gì.

Rửa bát xong, cái Thủy rủ em đến nhà mấy đứa bạn trong xóm chơi, nhân tiện chào chia tay luôn. Chung bước đến ngồi bên mép giường. Lành khẽ quay mặt vào trong, nói ngập ngừng như gió thoảng:

- Chơi một tý... rồi về nhà ấy nhé! Kẻo người ta xì xào.

- Còn giận anh lắm phải không? Anh sẽ thay đổi để con chúng ta...

Lành bất ngờ gục đầu lên vai Chung, khiến cả hai cùng khẽ run lên một nhịp. Ngoài hiên, những cây cau đã tròn bóng nắng. Tiếng chim sẻ tíu tít gọi nhau lích tích, lích tích cùng với tiếng vỗ cánh chạm vào tàu cau loạt xoạt. Chúng đang mải mê tha rơm rạ và lá khô lên ngọn cau quen thuộc để bắt đầu vào mùa xây tổ mới.

TRẦN LỢI

Nguồn Hải Dương: https://baohaiduong.vn/xay-to-407578.html
Zalo