Nỗi ám ảnh của người vợ trẻ: Mỗi ngày đều phải chứng kiến chồng thắp hương cơm canh cho vợ cũ
Cuộc sống hôn nhân tưởng chừng sẽ là bến đỗ bình yên, nhưng với tôi, nó lại giống như một bản trường ca buồn đầy thử thách. Nửa năm sống chung, ngày nào tôi cũng phải chứng kiến cảnh chồng lặng lẽ đặt bát cơm lên bàn thờ thắp hương cho vợ cũ – một nghi thức mà anh duy trì suốt 4 năm qua.
Còn nhớ nửa năm trước, tôi kiên quyết bước chân vào cuộc hôn nhân này, mặc cho sự phản đối quyết liệt từ gia đình. Bố tôi đã từng nói một câu mà giờ đây cứ vang vọng mãi trong đầu: “Quyết định lấy ai là do con, nhưng sung sướng hay khổ đau cũng phải tự mình gánh chịu.”
Chồng tôi, một người đàn ông từng trải qua nỗi đau mất mát khi vợ đầu qua đời, không hề che giấu quá khứ của mình. Nhưng trái với sự dè dặt của anh, tôi lại bị cuốn hút bởi cách anh yêu thương đứa con trai nhỏ – một người cha tận tụy, chu đáo, đủ để tôi tin rằng anh sẽ là một người chồng tốt.
Hôn lễ của chúng tôi diễn ra đơn giản đến mức chạnh lòng. Không tiệc tùng, không nghi thức long trọng, chỉ là một buổi lễ nhỏ gói gọn trong sự miễn cưỡng. Anh không muốn làm rình rang, và tôi đã chấp nhận, dù biết mình chịu thiệt thòi. Bước vào cuộc sống chung, tôi mới nhận ra mọi thứ không hề êm đẹp như tôi từng nghĩ.
Con trai anh – một cậu bé đang tuổi lớn, luôn tỏ ra ghét bỏ tôi. Thằng bé từng thẳng thừng yêu cầu bố không được sinh thêm em. Điều đau lòng hơn, chồng tôi không hề tìm cách giải thích hay dung hòa, mà lại nhượng bộ con một cách vô điều kiện.
Nhưng tất cả những điều đó vẫn chưa phải điều khiến tôi suy sụp nhất. Mỗi ngày, khi bữa cơm gia đình kết thúc, chồng tôi lại đặt một bát cơm đầy lên bàn thờ, châm hương và lặng lẽ cúi đầu. Anh bảo rằng đó là “chút tình nghĩa cuối” dành cho người đã khuất.
Hành động này kéo dài suốt 4 năm và vẫn không dừng lại, ngay cả khi anh đã có tôi bên cạnh. Tôi đã nhiều lần hỏi thẳng: “Anh còn vương vấn gì với chị ấy hay sao?” Nhưng câu trả lời vẫn luôn là lời phủ nhận: “Không, đó chỉ là trách nhiệm.”
Dù câu trả lời ấy không thay đổi, nhưng lòng tôi thì đã nguội lạnh dần. Cứ mỗi lần nhìn thấy anh thực hiện nghi thức ấy, tôi lại cảm thấy mình bị gạt ra ngoài cuộc đời anh – như một kẻ đứng bên lề cuộc sống của chính mình.
Tôi đã hy vọng rất nhiều vào một mái ấm gia đình hạnh phúc, nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy sự bất lực. Tôi không biết mình có thể chịu đựng cảnh này đến bao giờ, khi chồng tôi vẫn bị quá khứ níu kéo, khi những nỗ lực vun đắp của tôi cứ mãi tan biến như cát bụi.
Liệu tôi nên tiếp tục nhẫn nhịn để chờ ngày anh thay đổi, hay mạnh mẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này? Tôi đang đi trên một con đường đầy bóng tối, và chính tôi cũng không biết lối thoát sẽ ở đâu.