Những ô cửa sổ
Đối với Phương, những ô cửa sổ luôn có một vị trí đặc biệt trong đời sống, gắn liền với bao kỷ niệm. Cô luôn thích thú với thế giới bên những ô cửa sổ.

Ảnh minh họa.
Đó là ô cửa sổ của thời thơ ấu nhìn ra mảnh vườn xanh mướt màu cây lá nơi quê ngoại. Ô cửa sổ có những chiếc chấn song màu vàng nâu và hai cánh sơn xanh, được làm bằng gỗ xoan đào ông ngoại tự trồng. Biết bao lần, chị em Phương ngồi đung đưa đôi chân bé xíu ra ngoài cửa sổ, ngắm thiên nhiên tươi đẹp trong vườn. Những vạt hoa cải cúc vàng rực một sáng đầu xuân, xua tan ảm đạm của ngày mưa phùn. Những chú chuồn ớt đỏ tươi lim dim mắt bên khóm hoa dong riềng mới nở giữa trưa hè ngập nắng. Những chiếc lá mít vàng cam lìa cành, xoay tròn trong gió heo may se lạnh như tiếc nuối trước khi buông mình xuống mặt đất. Những buổi sáng mùa đông, từng tia nắng ấm áp chiếu qua ô cửa sổ, tinh nghịch dọi vào mắt, đánh thức lũ trẻ vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn ngủ nướng. Phương nhớ, trừ những ngày mưa bão được ông bà chằng buộc cẩn thận, kỹ càng, còn ô cửa sổ hầu như ngày nào cũng được mở toang ra để đón gió, đón nắng. Bên khung cửa sổ bình yên, Phương có thể nghe lích rích tiếng chim trong vườn, tiếng rù rì của bầy ong đi tìm mật, tiếng đập cánh xập xè của một chú bướm lỡ sa chân vào mạng nhện. Bốn mùa đi qua, ô cửa sổ luôn rộng mở để hương hoa bưởi, hoa thiên lý, hương ổi chín ngào ngạt theo gió tràn vào, thấm đượm mỗi góc nhà.
Đúng như ai đó từng viết: “Hoa vẫn nở âm thầm ngoài cửa sổ/ Chỉ riêng lòng thương nhớ biếc dần lên”. Những ô cửa sổ mở ra bao cảnh sắc thiên nhiên, cuộc sống tươi đẹp, gieo vào lòng Phương những yêu thương. Ô cửa sổ nhìn về hướng đông, để mặc cho ánh mặt trời chan hòa và gió lành cứ thế ùa vào. Những sáng tinh mơ, những ô cửa bừng lên rực rỡ với vô vàn những hạt bụi li ti nhảy múa dưới nắng. Những trưa nắng chói, khép hờ cánh cửa, mặc cho bóng cây in hình thù ngộ nghĩnh lên tấm rèm, để lại một ô cửa chênh chao. Những đêm hạ trôi về yên ắng, chỉ còn những vì sao xa xôi nhấp nháy, lung linh. Ô cửa sổ mời trăng sao vào tận nhà, để cô chìm vào giấc ngủ bình yên, không mộng mị. Những đêm mùa thu lành lạnh, ánh trăng vàng lặng lẽ trên nền trời đen thẳm, gợi chút buồn man mác. Những ngày mùa đông lạnh giá, ô cửa mênh mang gọi mùa khe khẽ trở mình. Hơi lạnh luồn lách, vắt vẻo trên nhánh cây rồi đậu xuống ô cửa sổ.
Khi lớn lên, những ô cửa sổ đối với Phương là những con mắt đủ sắc thái của ngôi nhà; dìu dặt mùa nối mùa, người nối người, đặt dấu ấn lên những ngày đã trôi xa. Những ô cửa sổ hầu như không bao giờ khép. Mọi giông bão đều dừng lại phía ngoài, để giữ cho tâm hồn luôn dịu dàng và bình thản, để chiêm nghiệm vô số dấu vết thời gian trôi qua, để lại những ô cửa bền bỉ ngóng mùa sang.