Mãi mãi một tình bạn

Trong cuộc đời mình, tôi đã gặp gỡ nhiều người bạn, nhưng người để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong tôi chính là Đào. Đào không chỉ là bạn thân mà còn là một người đồng hành đáng tin cậy trong những chặng đường đầy chông gai của cuộc sống. Tình bạn giữa chúng tôi là một hành trình đầy ấm áp, đáng nhớ và không điều gì có thể thay thế được.

Tôi và Đào gặp nhau lần đầu khi cả hai học cùng lớp cao đẳng và lại ở chung một phòng ký túc xá. Thời gian đầu, tôi cảm thấy khá lúng túng vì phải thích nghi với môi trường sống tập thể, nhưng chính Đào là người chủ động bắt chuyện, dẫn tôi đi mua sắm những vật dụng cần thiết và không ngần ngại chia sẻ với tôi từng món đồ nhỏ. Dần dần, tôi nhận ra có Đào bên cạnh, mọi thứ với tôi trở nên đơn giản và nhẹ nhàng hơn.

Tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng Đào lại rất nhanh nhẹn, quyết đoán và bản lĩnh, dường như là mảnh ghép đối lập hoàn hảo của tôi. Tôi vốn là người chậm rãi, hay do dự nhưng Đào lại như cơn gió mới, luôn thúc đẩy tôi bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. 3 năm học cao đẳng là khoảng thời gian không quá dài, nhưng cũng đủ để chúng tôi vun đắp nên một tình bạn sâu sắc và chân thành.

Trong suốt những năm học chung, Đào luôn là người bạn đồng hành tuyệt vời. Có một kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên, đó là kỳ thi học kỳ 1 năm nhất cao đẳng. Lúc ấy, tôi rất lo lắng vì cảm thấy kiến thức mình học chưa đủ vững, sợ rằng mình sẽ không vượt qua được kỳ thi. Đào, với tính cách mạnh mẽ, đã không để tôi chìm trong lo lắng quá lâu. Cô ấy cùng tôi lập kế hoạch ôn tập và cả hai cùng thực hiện ngay.

Những đêm thức trắng bên ánh đèn ký túc xá, Đào vừa dò bài vừa kiên nhẫn giải thích những phần tôi chưa hiểu. Đào có cách truyền đạt rất dễ hiểu, chỉ cần nghe Đào phân tích một vài câu là tôi đã có thể nắm được bài. Đêm hôm ấy, chúng tôi ôn bài đến tận 4 giờ sáng. Tôi rất mệt, nhưng nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt Đào, tôi lại không nỡ bỏ cuộc. Kết quả kỳ thi ấy, tôi đạt điểm khá, một kết quả mà tôi không dám mơ tới nếu không có Đào. Lúc đó, tôi xúc động vô cùng và trong lòng không ngừng thầm cảm ơn cô bạn nhỏ nhắn này. Và suốt những năm học tiếp theo, nhờ có Đào, tôi đã bước qua được những giai đoạn khó khăn nhất, vượt qua chính mình để hoàn thành việc học và tốt nghiệp với tấm bằng khá.

Thời gian trôi qua, chúng tôi bắt đầu cuộc sống mới. Đào chọn về dạy ở một trường tiểu học vùng xa ở huyện Bù Đăng, trong khi tôi ở lại thành phố Đồng Xoài công tác. Những năm đầu ra trường đầy khó khăn, cả hai đều mải mê với công việc và cuộc sống riêng nên dần mất liên lạc. Dẫu vậy, tôi vẫn luôn nhớ về Đào, nhớ những ngày tháng chúng tôi cùng học, cùng cười và cùng khóc với nhau.

5 năm sau, định mệnh lại cho chúng tôi gặp nhau ở lớp liên thông lên đại học. Khi nhìn thấy Đào lần nữa, tôi như được sống lại những ngày tháng thanh xuân ấy. Đào vẫn năng động, mạnh mẽ và tràn đầy năng lượng. Chúng tôi nhanh chóng hòa nhập lại, như chưa từng có khoảng cách thời gian hay không gian nào…

Lần này, chúng tôi giữ liên lạc thường xuyên hơn. Những cuộc trò chuyện dài không chỉ xoay quanh công việc mà còn là những tâm sự về gia đình, con cái, những niềm vui, nỗi buồn của cuộc sống. Những lúc tôi cảm thấy bế tắc, không biết phải làm gì, tôi lại tìm đến Đào. Bằng sự kiên nhẫn và thấu hiểu, cô ấy luôn lắng nghe và giúp tôi nhìn mọi chuyện theo hướng tích cực hơn.

Tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã mang Đào đến bên tôi. Dù không thể ở gần nhau, không thể cùng nhau lê la hàng quán hay hẹn hò cà phê mỗi tối, nhưng tình bạn giữa chúng tôi vẫn luôn bền chặt. Với tôi, Đào là một người bạn, một người chị, một người thầy. Đào không chỉ giúp tôi trưởng thành hơn mà còn dạy tôi hiểu rằng, trong cuộc sống, không gì quý giá hơn những mối quan hệ chân thành, được xây dựng từ sự tin tưởng, sẻ chia và yêu thương. Và tôi tin rằng, dù tương lai có ra sao, chúng tôi vẫn sẽ luôn là bạn của nhau, mãi mãi.

Quỳnh Chi

Nguồn Bình Phước: https://baobinhphuoc.com.vn/news/19/167136/mai-mai-mot-tinh-ban
Zalo