Đinh Ngọc Diệp: 'Sự nghiệp của tôi là chồng và con'
'Nếu như tôi đã chọn con đường làm diễn viên chuyên nghiệp, có lẽ tôi sẽ không hướng nhiều về gia đình như bây giờ. Tôi đã không bỏ dở giữa lúc sự nghiệp nghệ thuật đang thuận lợi nhất để lấy chồng và sinh con...', Đinh Ngọc Diệp tâm sự.
Sau nhiều năm tập trung cho gia đình và lùi về hậu trường hỗ trợ chồng – đạo diễn Victor Vũ, Đinh Ngọc Diệp trở lại điện ảnh với vai trò kép: Diễn viên và nhà sản xuất của bộ phim “Thám tử Kiên: Kỳ án không đầu”. Không chỉ kể về hành trình làm phim đầy thử thách, Đinh Ngọc Diệp còn tâm sự về đời sống hôn nhân, sự đồng hành bền bỉ cùng Victor Vũ sau những thăng trầm.

Đinh Ngọc Diệp
Chồng tôi một khi đã đam mê thì xông pha dữ lắm
PV: Đạo diễn Victor Vũ vốn có sức khỏe không tốt. Việc anh tâm huyết với dự án vất vả như “Thám tử Kiên: Kỳ án không đầu”, chị có lo lắng không?
Đinh Ngọc Diệp: Anh Victor từng trải qua một khoảnh khắc gọi là “thập tử nhất sinh” – nếu đến bệnh viện trễ chỉ nửa ngày thôi thì có lẽ mọi chuyện đã rất khác. Khi ngồi trên xe cấp cứu, anh đã nắm tay tôi, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Anh nói: “Anh còn nhiều thứ chưa làm được quá”. Đó là một câu nói khiến tôi không thể nào quên – một nỗi tiếc nuối sâu sắc nếu như điều tồi tệ xảy ra.
Kể từ khoảnh khắc ấy, giữa ranh giới sống – chết, hai vợ chồng càng thấm thía giá trị của sự sống, của công việc, và của từng người đồng hành. Khi được trao cơ hội tiếp tục, mình chỉ muốn trân trọng tất cả: từng phút giây, từng con người, từng sự hỗ trợ dù là nhỏ nhất.
Anh Victor, một khi đã đam mê thì xông pha dữ lắm. Tôi còn nhớ lần cùng anh leo vào thác Nặm Me ở Tuyên Quang – một trong những chuyến đi mà đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy hồi hộp. Chúng tôi mất năm tiếng đồng hồ để leo bằng cả tứ chi, bò lên rồi lại bò xuống theo chuỗi thác liên tiếp. Vừa leo vừa lo, trong đầu cứ nghĩ: “Trời ơi, con mình ở nhà, lỡ có chuyện gì, mình có quay về được không?”.
Nhưng đó chính là cách anh Victor xông pha để đi tìm bối cảnh cho phim. Ở Quảng Bình, khi quay tại khu vực hang Tú Làn, mỗi ngày đoàn phải mất gần ba tiếng leo ra, leo vào – một tiếng rưỡi lên, một tiếng rưỡi xuống. Có những ngày nước trong hang dâng cao, máy móc, thiết bị, con người đều bị mắc kẹt, chỉ có thể chờ nước rút mới ra được. Tất cả những khó khăn đó, với anh Victor, đều là sự đánh đổi xứng đáng cho nghệ thuật.
Bởi sau mỗi chuyến đi vất vả như vậy, khi những cảnh đẹp ấy được đưa lên màn ảnh, cảm giác thật sự rất sướng. Đó cũng chính là lý do tại sao tôi luôn đồng hành cùng anh – không chỉ với tư cách người hỗ trợ công việc, mà còn với sự quan tâm chân thành dành cho sức khỏe và sự an toàn của anh.
Tinh thần ấy lan tỏa khắp ekip. Khi trời gần tắt nắng, ai cũng hiểu nếu không quay kịp sẽ lỡ mất cảnh. Không ai phân biệt mình thuộc tổ nào, vai trò gì – tất cả cùng xắn tay áo chạy đua với thời gian, tranh thủ từng tia sáng cuối cùng trong ngày. Chính sự đồng lòng đó đã giúp đoàn phim về đích trọn vẹn.

Đinh Ngọc Diệp và chồng - đạo diễn Victor Vũ
PV: Trong hành trình đồng hành cùng anh Victor Vũ, không chỉ công việc mà cả những vấn đề đời thường như sức khỏe, gia đình đều rất gắn bó. Chị có thể chia sẻ thêm về cách hai anh chị cùng nhau chăm sóc và quan tâm đến sức khỏe của nhau không?
Đinh Ngọc Diệp: Thực ra tôi không giỏi về thuốc men, nhưng trong gia đình, hai vợ chồng luôn đồng hành cùng nhau trong mọi việc liên quan đến sức khỏe. Bất kể ai đi khám bệnh, cả hai đều nắm tay nhau ngồi trước bác sĩ, cùng lắng nghe dặn dò.
Ví dụ như khi thấy điều gì bất thường, tôi sẽ chủ động hỏi bác sĩ: "Anh gần đây có triệu chứng này, uống thêm thuốc này được không?" Bác sĩ dặn gì, Diệp sẽ ghi chép, lưu lại toa thuốc, kiểm tra thuốc men, và quản lý toàn bộ hồ sơ sức khỏe của anh. Còn anh thì chỉ cần nhớ uống đúng số viên thuốc, đúng giờ mỗi ngày.
Ngược lại, từ khi tôi mang thai hay mỗi lần sức khỏe có vấn đề, anh cũng luôn là người nhắc nhở: "Em phải uống viên này", "Hôm nay em mệt, phải uống thuốc và uống thêm nước". Trong chuyện ăn uống hay chăm sóc sức khỏe, Victor luôn thể hiện sự quan tâm chân thành. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất ấm áp và trân trọng khi có một người chồng như vậy.

Tôi muốn trở thành một người phụ nữ truyền thống
PV: Chị từng chia sẻ rằng bộ phim điện ảnh đầu tiên của chị cũng là do anh Victor hướng dẫn. Hồi đó, anh có nghiêm khắc như không?
Đinh Ngọc Diệp: Hồi đó anh Victor rất đáng yêu, và thật ra đến bây giờ vẫn vậy. Cách anh ấy hướng dẫn diễn viên không dùng nhiều lời lẽ hay to tiếng. Anh chỉ nhỏ nhẹ đến gần, nói thì thầm bên tai: 'Em ơi, đoạn này tăng cảm xúc một chút nhé', hoặc 'Em giảm nhẹ đoạn kia lại', hay 'Cái này ổn rồi, chỉ cần thêm chút này nữa thôi'. Và như vậy là mình đã đủ hiểu cần làm gì.
Anh Victor có một tư duy rất logic. Anh biết chính xác mình cần bùng nổ ở phân đoạn nào, cần kiểm soát cảm xúc ở khúc nào trong diễn xuất, để sau này ráp lại thành nhịp phim hợp lý. Anh không yêu cầu diễn viên phải lấy tâm lý từ rất xa, hay phải khóc từ sáng đến lúc quay để đẩy cảm xúc lên.
Phong cách làm việc của anh rất khoa học, rất rõ ràng. Có những lúc chính tụi mình còn băn khoăn không biết mình diễn có ổn không, vì gương mặt anh lúc làm việc rất bình thản, không biểu lộ cảm xúc. Nhưng thực ra, chỉ cần anh cảm thấy đã đủ, đã có được thứ anh cần, là coi như xong.
PV: Anh Victor ảnh hưởng như thế nào đến sự nghiệp diễn xuất của chị?
Đinh Ngọc Diệp: Tôi không dám dùng từ 'sự nghiệp'. Bởi vì nếu có ai hỏi về sự nghiệp của tôi, thì sự nghiệp đó chính là chồng và con của mình.
Nếu như tôi đã chọn con đường làm diễn viên chuyên nghiệp, có lẽ tôi sẽ không hướng nhiều về gia đình như bây giờ. Tôi đã không bỏ dở giữa lúc sự nghiệp nghệ thuật đang thuận lợi nhất để lấy chồng và sinh con. Và sau khi sinh con, phải đến năm năm sau tôi mới quay lại với điện ảnh - cũng là một dịp rất tình cờ, khi tham gia một bộ phim cho chồng mình.
Thực ra, mục tiêu cuộc đời tôi chưa chắc là trở thành một diễn viên. Tôi rất yêu công việc diễn xuất, nhưng bản thân tôi cảm nhận mình không có đủ năng lực, sự hiểu biết hay đam mê sâu sắc như những nghệ sĩ lớn như chị Mỹ Uyên, chị Hồng Vân. Khi phải đặt lên bàn cân lựa chọn, tôi nhận ra mình muốn trở thành một người phụ nữ truyền thống, một người vợ, người mẹ bên cạnh gia đình.
Tôi cảm thấy rất vui vì mình đã thực hiện được thiên chức ấy.
Còn việc sản xuất phim, với tôi, là một điều rất tình cờ. Bởi vì chồng làm nghề, tôi hỗ trợ. Và cũng vì chồng quá tin tưởng, nên đã giao cho tôi quản lý hầu hết mọi thứ.

PV: Anh Victor từng chia sẻ rằng anh không đặt mục tiêu chỉ nhắm đến những bộ phim trăm tỷ về doanh thu. Với chị, khi đứng ở vai trò sản xuất và quản lý công ty, chị có chịu áp lực tài chính không?
Đinh Ngọc Diệp: Có chứ, đứng ở vai trò diễn viên, áp lực của tôi khi nhận kịch bản, đó là không ngờ vai của mình lại dài như vậy, và mình đã 40 tuổi, anh Quốc Huy cũng hơn 40. Hai ông bà 40 tuổi này liệu có đủ sức bán vé cho nhà sản xuất không? Có giúp họ hòa vốn được không? Khán giả có yêu mến nhân vật Bà Hai không? Liệu nhân vật của mình có thực sự góp phần vào hành trình phá án, hay lại vô tình làm rối thêm? Rất nhiều tầng áp lực đè lên.
Còn ở vai trò sản xuất, nhưng như tôi đã chia sẻ lúc nãy, con số doanh thu trăm tỷ tuy rất quan trọng đối với một bộ phim sản xuất, nhưng tôi luôn nghĩ về con đường dài hơn. Quan trọng là sau khi xem phim, khán giả có thực sự đọng lại cảm xúc không? Họ có nhớ được một câu thoại, một ánh nhìn, một khung cảnh hay không? Một bộ phim giá trị là bộ phim có thể để lại trong lòng người xem sự chân thực và ký ức lâu dài.
Anh Victor cũng từng nói: nếu cứ phải tính toán để bộ phim đạt đúng con số trăm tỷ, năm trăm tỷ, thì anh sẽ không đủ sáng suốt để viết một kịch bản đúng với ý đồ sáng tạo của mình.
Với anh, khi làm phim, phải cân bằng giữa yếu tố giải trí và yếu tố đóng góp cho nền điện ảnh. Nếu cứ chạy theo doanh thu, bán những thứ khán giả muốn xem mà bỏ quên giá trị nghệ thuật, giá trị thông điệp, thì bộ phim đó sẽ khó có thể trở thành tác phẩm 'timeless' - tức là không thể trường tồn trong tâm trí khán giả. Và biết đâu, những bộ phim đó, người ta xem xong rồi... sẽ quên luôn.
PV: Làm việc cùng với chồng, chắc chắn sẽ có những va chạm nhất định. Vậy giữa hai anh chị có thường xuyên vướng mắc hay bất đồng quan điểm nhiều không?
Đinh Ngọc Diệp: Không nhiều. Đôi khi chỉ cần nói một, hai câu là hai vợ chồng đã hiểu được ý nhau. Được cái là cả hai rất rành mạch trong từng vai trò. Ví dụ như trong việc nuôi dạy con thì cách xử lý sẽ khác, còn trong công việc sản xuất phim lại khác.
Khi làm phim, vai trò sáng tạo chắc chắn là không ai quyết định được ngoài anh Victor. Tôi chỉ tham khảo ý kiến của anh rồi truyền đạt lại cho các tổ. Còn trong sản xuất, tôi sẽ lên các kế hoạch, dự trù, dự kiến ngân sách, phân bổ từng hạng mục. Tôi cũng luôn nghĩ sẵn các phương án A, B, C, D để xử lý. Và trước khi quyết định điều gì, tôi đều phải tham khảo ý kiến đạo diễn, bởi vì chỉ cần một thay đổi nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến yếu tố sáng tạo và chất lượng bộ phim — điều đó là tuyệt đối không được phép.
Cho nên, công việc của tôi và anh Victor luôn phải bổ sung và gắn kết chặt chẽ với nhau.
Tôi tôn trọng và thần tượng chồng
PV: Trong gia đình, chị thấy mình là một người vợ, người mẹ như thế nào?
Đinh Ngọc Diệp: Tôi là một người vợ rất tôn trọng và thần tượng chồng mình. Tôi nghĩ rằng, trong một mối quan hệ vợ chồng, sự tôn trọng là yếu tố tất yếu để duy trì sự lâu dài và ổn định. Nếu một ngày nào đó, một trong hai người không còn giữ được sự tôn trọng dành cho đối phương, gia đình rất dễ tan vỡ. Theo tôi, chừng nào mình còn nhìn thấy ở người kia những điều đáng quý, đáng kính nể, thì chừng đó mình còn trân trọng, còn biết ơn những gì họ đã làm cho mình — và có khó khăn gì thì cũng sẽ vượt qua được.
Còn về vai trò làm mẹ, tôi rất thương con, nhưng không chiều con. Thật ra, anh Victor còn có vẻ cưng con hơn tôi. Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều thống nhất rằng phải cứng rắn trong việc nuôi dạy con cái, để tránh việc trẻ hư, hỗn hoặc khó dạy sau này.
Điều tôi rất quý là mỗi khi dạy con, hai vợ chồng luôn đứng về cùng một phía. Chúng tôi không bao giờ để xảy ra tình trạng một người nói, người kia chống đối, khiến đứa trẻ nghĩ rằng mình được bênh vực. Với chúng tôi, sự đồng thuận trong cách nuôi dạy con là nguyên tắc rất rõ ràng.

PV: Đã có lúc chị có rất nhiều điều kiện thuận lợi để tiến xa hơn với nghiệp diễn. Khi nhìn lại chặng đường đó, chị có nuối tiếc điều gì không?
Đinh Ngọc Diệp: Không, tôi không thấy tiếc. Tôi rất hài lòng với quyết định của mình ngày đó. Thời điểm đó, tôi liên tiếp được giao những vai chính trong các bộ phim có doanh thu rất cao như "Cưới ngay kẻo lỡ", "Cô dâu đại chiến", "Chuyện tình xa xứ" - toàn là những bộ phim đình đám nhất thời kỳ đó. Nhưng khi ấy, tôi lại không cảm thấy hạnh phúc.
Bạn bè, người yêu... nhiều người đến với tôi, nhưng tôi cảm nhận được rằng họ đến chỉ vì tôi là cô A, cô B nổi tiếng, chứ không phải vì sự chân thành thực sự. Đến một lúc, tôi nhận ra mọi thứ xung quanh mình đều rất hời hợt. Tôi quyết định tạm lui về, tiếp tục học tập, lấy thêm văn bằng 2, học cao học, để hiểu sâu hơn về quy luật phát triển của truyền thông và xã hội, cũng như để cân bằng lại bên trong mình.
Khi tôi đủ đầy bên trong, đủ bình an trong tâm hồn, thì mọi thứ cũng tự nhiên sắp xếp lại. Giữa một 'rổ' 5-7 người theo đuổi, những ai không phù hợp sẽ tự rớt đi, và người còn lại là người thật sự dành cho mình.
Và thật tình cờ, người đó chính là anh Victor. Anh là người đầu tiên mời tôi đóng phim điện ảnh - bộ phim đầu tay của anh sau khi trở về Việt Nam. Khi đó, sau 3-4 bộ phim cùng làm việc, chúng tôi vẫn chỉ là đồng nghiệp. Nhưng 7 năm sau gặp lại, cả hai nhận ra những điều mà trước đây mình chưa từng thấy ở đối phương. Từ những người bạn, chúng tôi tìm hiểu và rồi nên duyên vợ chồng. Tôi nghĩ đó là một hành trình rất đẹp.
PV: Khi đã trải qua nhiều năm hôn nhân và cùng đối diện với những biến cố lớn trong cuộc sống, chị chiêm nghiệm thế nào về sự gắn kết giữa hai người? Và nhìn lại hành trình đồng hành cùng anh Victor Vũ, cảm xúc lớn nhất trong chị lúc này là gì?
Đinh Ngọc Diệp: Trong bất kỳ cuộc hôn nhân nào cũng vậy, những khác biệt nhỏ, những hiểu lầm hay xung đột tưởng chừng rất nhỏ - như những hạt cát - nếu cứ tích tụ dần theo thời gian, cũng có thể làm vỡ nát cả một tấm kính.
Tôi nghĩ, sự vỡ đó trước hết là sự tổn thương về mặt tâm lý. Và nhất là giữa hai người nghệ sĩ, cái tôi lúc nào cũng rất lớn, thì những va chạm càng sâu sắc hơn. Nhưng dù những vết nứt ấy lớn đến đâu, chúng tôi vẫn chọn cách để đó, từ từ vá lại.
Bởi vì khi đã cùng nhau vượt qua những hoạn nạn thực sự - như anh phải trải qua ba lần phẫu thuật lớn - thì đến lúc đó, tôi chỉ còn biết thương thôi. Bây giờ, lý tưởng sống của anh không còn chỉ là của riêng anh nữa, mà là của cả gia đình: bố, mẹ, đại gia đình - tất cả đều dõi theo và mong cho anh đủ sức khỏe để tiếp tục thực hiện những điều có ý nghĩa trong cuộc đời mình. Nhìn lại, tôi thật sự rất mừng.
Có thể mỗi người sẽ có cách nhìn nhận khác nhau về những đóng góp của anh cho nền điện ảnh. Nhưng với tôi, khi biết được những nỗ lực âm thầm của anh - trong khi vẫn phải chiến đấu với những vấn đề sức khỏe cá nhân - thì chỉ có thể là sự cảm phục và thương yêu.
Anh làm việc miệt mài như một con kiến tha mồi về tổ, như một con ong ngày đêm không ngơi nghỉ. Và tôi chỉ mong anh còn đủ sức khỏe, còn đủ đam mê để tiếp tục làm, tiếp tục cống hiến.
PV: Xin cảm ơn chị!