Truyện ngắn: Đường đến thành công

Dưới cái nắng như thiêu đốt mặt đất, đôi vợ chồng trẻ mới cưới Zhou Quan và Meng Lu rời khỏi vùng núi hẻo lánh của huyện Hội Ninh, tỉnh Cam Túc.

Minh họa/INT

Minh họa/INT

Vào năm 1995, dưới cái nắng như thiêu đốt mặt đất, đôi vợ chồng trẻ mới cưới Zhou Quan và Meng Lu rời khỏi vùng núi hẻo lánh của huyện Hội Ninh, tỉnh Cam Túc. Với mong muốn thoát khỏi cảnh nghèo khó và xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn, họ mang theo hành trang giản đơn và niềm đam mê mãnh liệt, đặt chân đến Quảng Châu – thành phố sầm uất nhưng xa lạ.

Trong mắt họ, sự ồn ào và phồn hoa của thành phố vẽ nên bức tranh rực rỡ, tràn đầy hy vọng. Tuy nhiên, họ không hề hay biết, điều đang chờ đợi phía trước lại là một hành trình khởi nghiệp đầy gian nan và thử thách.

Họ thuê căn phòng nhỏ dưới tầng hầm ở ngoại ô. Đó là một không gian chật hẹp và ẩm thấp, ánh đèn vàng leo lét phản chiếu lên các bức tường ẩm mốc, nơi lớp vữa bong tróc để lộ ra những viên gạch loang lổ.

Góc tường luôn đọng nước, tụ lại thành những vệt loang lớn. Toàn bộ tài sản của họ gói gọn chỉ là chiếc giường cũ, bàn đơn sơ và hai chiếc ghế. Dù vậy, đôi mắt họ vẫn ánh lên niềm hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.

Hàng ngày, Zhou Quan mặc áo sơ mi đã bạc màu nhưng được giữ gọn gàng, rong ruổi khắp các hội chợ việc làm trong thành phố. Anh gửi đi không biết bao nhiêu bản lý lịch, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín, chẳng nhận được hồi âm.

Mỗi lần bước vào phòng phỏng vấn với đầy hy vọng, anh lại phải rời đi trong thất vọng và chán nản. Trong khi đó, Meng Lu tìm được một công việc tại quán ăn nhỏ. Hàng ngày, cô dậy từ tờ mờ sáng, làm việc trong gian bếp nóng nực và đầy dầu mỡ, rửa rau, thái thực phẩm.

Đến giờ cao điểm, cô còn phải bưng bê và dọn dẹp bàn ăn, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Những tiếng quát mắng của chủ quán, tiếng hối thúc của khách hàng thiếu kiên nhẫn trở thành điều cô phải đối mặt mỗi ngày.

Tối đến, cả hai mệt mỏi trở về căn phòng nhỏ. Đôi tay của Meng Lu bị ngâm nước đến mức trắng bệch, nhăn nheo, cánh tay đau nhức không nhấc lên nổi, còn Zhou Quan mang tâm trạng nặng nề vì những lần liên tiếp bị từ chối.

Họ ngồi trên mép giường, ăn những chiếc bánh bao đơn sơ với dưa muối, kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong ngày. Zhou Quan an ủi vợ: “Lu Lu, đừng lo, chúng ta nhất định sẽ vượt qua được. Đây chỉ là khó khăn tạm thời thôi”.

Meng Lu gật đầu, cố nén nước mắt. Cô hiểu rằng họ không còn đường lui, chỉ có thể ngẩng cao đầu, tiếp tục bước về phía trước.

Thế nhưng, thật là “họa vô đơn chí”, vận rủi liên tục ập đến. Trong một lần tham gia buổi phỏng vấn tưởng chừng đầy hy vọng, Zhou Quan lại rơi vào bẫy lừa đảo. Công ty đó viện đủ lý do để thu phí của anh, rồi sau đó biến mất không dấu vết.

Số tiền đó là khoản tiết kiệm ít ỏi mà họ chắt chiu bấy lâu nay, gần như là toàn bộ tài sản cuối cùng. Zhou Quan vừa tức giận vừa tự trách mình quá dễ tin người, khiến vợ cũng phải chịu khổ cùng anh.

 Minh họa/INT

Minh họa/INT

Ở quán ăn, tình hình của vợ anh cũng không khá hơn. Một ngày nọ, quán đông khách hơn bình thường, trong lúc vội vàng, Meng Lu không may làm rơi vỡ cả chồng đĩa. Nghe thấy tiếng động, chủ quán liền chạy đến, không chỉ mắng cô một trận té tát, mà còn trừ hết tiền thưởng tháng đó, thậm chí dọa sẽ trừ thêm tiền lương để bù vào số đĩa bị vỡ. Cô ấm ức đến mức nước mắt chực trào, nhưng cố gắng kìm lại không để rơi giọt nào, vì cô hiểu rằng, lúc này họ cần đến từng đồng một.

Thời gian đó, cuộc sống của họ như rơi vào bóng tối vô tận. Mỗi đêm, nằm trên giường, họ lắng nghe tiếng nhỏ giọt từ đường ống nước trong căn hầm, lòng ngập tràn lo âu và mơ hồ. Đôi khi, Meng Lu giật mình tỉnh dậy giữa cơn mơ, sợ rằng giấc mơ của họ sẽ bị hiện thực khắc nghiệt phá nát. Nhưng mỗi khi ánh nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, họ lại tự nhủ không được bỏ cuộc.

Nhưng ông trời cũng không ngăn đường sống, một cơ hội tình cờ đã mang đến tia sáng cho họ. Đó là một ngày cuối tuần, Zhou Quan lang thang trên đường phố, cố gắng giải tỏa nỗi chán chường sau nhiều lần tìm việc thất bại.

Anh bắt gặp quầy hàng nhỏ bên lề đường, nơi người bán đang trưng bày các món đồ trang sức thủ công được đan kết xinh xắn. Những sản phẩm tinh xảo thu hút không ít người qua đường ghé lại mua. Anh chợt nhớ ra vợ mình từ nhỏ đã rất khéo tay, giỏi đan móc và chế tác các vật dụng nhỏ. Có lẽ họ có thể thử làm và bán đồ trang sức thủ công.

Trở về nhà, anh chia sẻ ý tưởng này với vợ. Đôi mắt Meng Lu thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng ánh lên sự phấn khích. Họ lập tức bắt tay vào thực hiện, dùng số tiền ít ỏi còn lại mua nguyên liệu.

Mỗi tối sau giờ làm, Meng Lu không nghỉ ngơi mà ngồi bên giường, bắt đầu tỉ mỉ đan lát. Đôi tay cô khéo léo luồn lách giữa những sợi chỉ và hạt cườm, từng món trang sức xinh xắn dần hiện hình dưới đôi bàn tay tài hoa.

Zhou Quan đảm nhận việc tìm địa điểm bán và chuẩn bị các dụng cụ cần thiết. Anh lặn lội khắp các ngõ ngách trong thành phố, cuối cùng chọn được một góc nhỏ ở quảng trường gần trường đại học và phố thương mại.

Mỗi buổi chiều tối, Zhou Quan mang những món trang sức do Meng Lu làm ra đến quầy hàng. Thời gian đầu, công việc không hề suôn sẻ. Người qua đường chỉ liếc nhìn vội vàng, rất ít ai dừng lại. Cả ngày, họ chỉ bán được vài món, số tiền kiếm được thậm chí không đủ bù chi phí nguyên liệu.

Nhưng họ không bỏ cuộc. Meng Lu liên tục cải tiến thiết kế, thêm vào các yếu tố thời trang. Cô đến thư viện mượn các tạp chí thời trang, quan sát cách ăn mặc của giới trẻ trên phố, rồi điều chỉnh phong cách trang sức theo xu hướng thịnh hành.

Zhou Quan cũng nỗ lực học hỏi kỹ năng bán hàng, thử bắt chuyện với từng người đi ngang qua một cách niềm nở, giới thiệu điểm độc đáo của từng món đồ. Dần dần, các món trang sức của họ bắt đầu thu hút sự chú ý của các cô gái trẻ, và việc kinh doanh cũng từ từ khởi sắc.

Thời gian trôi qua, các món trang sức thủ công của họ ngày càng được yêu thích. Nhiều cô gái trở thành khách hàng quen thuộc, thậm chí còn giới thiệu bạn bè đến mua. Vợ chồng Zhou Quan dùng số tiền kiếm được từ việc bán trang sức để thuê một cửa hàng nhỏ nằm trong con hẻm ở khu phố thương mại. Mặc dù cửa hàng không lớn, nhưng có một nơi kinh doanh cố định khiến họ cảm thấy an tâm hơn.

Trong cửa hàng, Meng Lu tỉ mỉ sắp xếp các tủ trưng bày, phân loại đồ trang sức theo phong cách và chủng loại một cách gọn gàng, bắt mắt. Zhou Quan phụ trách các công việc hàng ngày như nhập hàng, tính toán sổ sách, đón tiếp khách hàng, mọi công đoạn đều được anh thực hiện một cách cẩn thận.

Họ đặt tên cho cửa hàng là “Thế giới trang sức Meng Lu”. Tiếng lành đồn xa, cửa hàng dần trở nên có tiếng trong khu vực. Học sinh từ các trường gần đó và nhân viên văn phòng tại khu thương mại đã trở thành khách hàng quen thuộc.

Thu nhập của họ dần ổn định, cuộc sống được cải thiện rõ rệt. Cuối cùng, hai vợ chồng không còn phải lo lắng về bữa ăn hàng ngày và bắt đầu mơ về những kế hoạch phát triển lớn hơn trong tương lai.

Tuy nhiên, con đường đi đến thành công chưa bao giờ dễ dàng. Khi công việc kinh doanh của “Thế giới trang sức Meng Lu” ngày càng tốt hơn, một số cửa hàng trang sức tương tự cũng bắt đầu xuất hiện xung quanh.

Có cửa hàng quy mô lớn hơn, có cửa hàng bán với giá thấp hơn, khiến áp lực cạnh tranh gia tăng đột ngột. Đồng thời, giá nguyên liệu và chi phí vận chuyển không ngừng leo thang, khiến lợi nhuận của họ bị thu hẹp dần.

Để đối mặt với cạnh tranh, họ quyết định nâng cấp cửa hàng. Họ tiến hành cải tạo lại không gian, biến cửa hàng trở thành một nơi mua sắm ấm cúng và thời thượng hơn. Meng Lu tập trung phát triển các mẫu trang sức mới, mỗi tháng đều cho ra mắt một vài sản phẩm mới.

Zhou Quan thử nghiệm các chương trình khuyến mãi như giảm giá, mua nhiều giảm nhiều, tặng quà nhỏ kèm theo. Tuy nhiên, những biện pháp này vẫn chưa thể giải quyết triệt để vấn đề. Lượng khách hàng vẫn bị phân tán, hơn nữa, khi các mẫu trang sức trên thị trường ngày càng giống nhau, nét đặc trưng của họ dần bị lu mờ.

Zhou Quan nhận ra rằng, chỉ dựa vào mô hình kinh doanh truyền thống của cửa hàng vật lý là không đủ để đáp ứng nhu cầu phát triển. Họ cần phải tìm kiếm một lối đi mới.

Một buổi chiều nọ, khi trò chuyện với khách hàng trẻ tuổi, Zhou Quan nghe đến cụm từ “mua sắm trực tuyến”. Đó là những năm đầu thế kỷ 21, khi Internet mới bắt đầu phổ biến tại Trung Quốc và thương mại điện tử vẫn còn là một khái niệm mới mẻ.

Anh nhận ra đây có thể là cơ hội để thay đổi cuộc đời. Anh bắt đầu nghiên cứu về mua sắm trực tuyến và phát hiện rằng có rất nhiều nền tảng cho phép các nhà kinh doanh mở cửa hàng trực tuyến. Tuy nhiên, với trình độ học vấn chỉ dừng lại ở trung học cơ sở, Internet đối với họ hoàn toàn là một lĩnh vực xa lạ.

Zhou Quan không biết cách xây dựng một cửa hàng trực tuyến, cũng không biết làm sao để chụp những bức ảnh sản phẩm thu hút, càng không biết làm thế nào để tiếp thị trực tuyến. Nhưng anh không để những khó khăn này làm mình chùn bước.

Anh mượn sách về kiến thức máy tính và Internet từ thư viện, hàng đêm miệt mài học đến khuya tại cửa hàng. Meng Lu ở bên cạnh động viên anh, cũng không ngừng suy nghĩ cách thiết kế trang sức sao cho phù hợp hơn với việc bán hàng trực tuyến.

Hành trình xây dựng cửa hàng trực tuyến của họ vô cùng gian nan. Zhou Quan dùng số tiền tiết kiệm được từ việc thắt lưng buộc bụng để mua một chiếc máy tính, sau đó lên mạng tìm kiếm các hướng dẫn và từng bước mày mò.

Từ việc đăng ký tài khoản, điền thông tin cửa hàng, đến thiết kế giao diện, mỗi bước đều là những thách thức lớn. Nhiều lần trang web không tải được, thông tin sản phẩm bị mất, họ lại phải làm đi làm lại.

Chụp ảnh sản phẩm cũng là một trở ngại lớn. Ban đầu, Zhou Quan sử dụng điện thoại của mình để chụp ảnh trang sức, nhưng chất lượng rất kém, không thể hiện được chi tiết và vẻ đẹp của sản phẩm.

Cuối cùng, họ phải thuê nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng chi phí cao khiến họ khó lòng duy trì. Vì vậy, Zhou Quan quyết định học thêm kiến thức về nhiếp ảnh. Anh tự mua một số thiết bị chụp ảnh đơn giản và bắt đầu thử nghiệm để tạo ra những bức ảnh sản phẩm chất lượng cao.

Khi cửa hàng trực tuyến xây dựng xong, họ phải đối mặt với bài toán thu hút khách hàng. Zhou Quan tự học các kiến thức cơ bản về tiếp thị trực tuyến, như tối ưu hóa công cụ tìm kiếm (SEO), tiếp thị qua mạng xã hội và từng bước áp dụng vào thực tế.

Anh đăng thông tin về cửa hàng và hình ảnh sản phẩm lên các diễn đàn, nền tảng mạng xã hội, hy vọng có thể thu hút khách hàng tiềm năng. Tuy nhiên, cạnh tranh bán hàng trên mạng còn khốc liệt hơn rất nhiều so với kinh doanh truyền thống.

Cùng lúc đó, xử lý đơn hàng cũng trở thành một vấn đề nan giải. Vì thiếu kinh nghiệm, họ thường xuyên gặp phải tình trạng gửi thiếu hoặc nhầm hàng, dẫn đến khiếu nại. Hai vợ chồng Zhou Quan phải dành nhiều thời gian và công sức để giải quyết các vấn đề sau bán, khiến họ vô cùng mệt mỏi. Nhưng cả hai không hề nản chí, bởi họ hiểu rằng đây là con đường tất yếu để đạt được những ước mơ lớn hơn.

Zhou Quan tham gia các khóa đào tạo về thương mại điện tử và tìm đến các chuyên gia trong ngành để học hỏi kinh nghiệm. Trong khi đó, Meng Lu không ngừng sáng tạo, thiết kế các sản phẩm mang phong cách độc đáo, kết hợp văn hóa mạng và xu hướng thời trang hiện đại, tạo ra những mẫu trang sức được giới trẻ yêu thích.

 Minh họa/INT

Minh họa/INT

Sau một thời gian nỗ lực, cửa hàng trực tuyến của họ dần đi vào quỹ đạo. Zhou Quan nắm bắt được một số kỹ thuật tiếp thị trực tuyến hiệu quả, nhờ tối ưu hóa từ khóa chính xác, thứ hạng của cửa hàng trên các công cụ tìm kiếm ngày càng được cải thiện. Trên mạng xã hội, họ hợp tác với một số blogger thời trang, để những người này giới thiệu sản phẩm của họ, thu hút lượng lớn người theo dõi.

Họ còn thành lập đội ngũ chăm sóc khách hàng riêng, nâng cao hiệu suất và độ chính xác trong xử lý đơn hàng. Sự hài lòng của khách hàng tăng lên đáng kể, nhận được nhiều phản hồi tích cực, từ đó càng thúc đẩy doanh số bán hàng của cửa hàng.

Khi doanh thu từ cửa hàng trực tuyến ngày càng tăng qua từng năm, họ bắt đầu mở rộng quy mô sản xuất, thuê thêm một số thợ thủ công lành nghề để hỗ trợ Meng Lu trong việc chế tác trang sức.

Ngoài ra, họ cũng không lơ là việc kinh doanh cửa hàng truyền thống. Họ biến cửa hàng truyền thống thành nơi trưng bày thương hiệu, định kỳ tổ chức các sự kiện ngoại tuyến như lớp học trải nghiệm làm đồ thủ công, lễ ra mắt sản phẩm mới, thu hút thêm nhiều khách hàng. Sự phối hợp giữa kinh doanh trực tuyến và truyền thống tạo nên một hệ thống bán hàng hoàn chỉnh.

Cùng với sự phát triển không ngừng của công việc kinh doanh, họ thành lập công ty riêng mang tên “Công ty Trách nhiệm hữu hạn Thời trang Meng Lu”. Công ty có đội ngũ chuyên nghiệp từ thiết kế, marketing đến quản lý sản xuất. Từ căn phòng nhỏ hẹp dưới tầng hầm, họ đã chuyển mình đến văn phòng làm việc rộng rãi và sáng sủa.

Trong quá trình phát triển, họ cũng phải đối mặt với vấn đề vi phạm bản quyền. Một số nhà sản xuất không trung thực đã sao chép thiết kế trang sức của họ và bán ra thị trường với giá rẻ hơn. Hai vợ chồng Zhou Quan nhận ra tầm quan trọng của quyền sở hữu trí tuệ, họ bắt đầu đăng ký bằng sáng chế và bản quyền cho các thiết kế của mình, sử dụng các biện pháp pháp lý để bảo vệ quyền lợi.

Qua nhiều năm nỗ lực, “Công ty Trách nhiệm hữu hạn Thời trang Meng Lu” đã trở thành một thương hiệu trang sức nổi tiếng trên các nền tảng thương mại điện tử, chiếm vị trí quan trọng trong lĩnh vực phụ kiện thời trang.

Sản phẩm của họ không chỉ được ưa chuộng trong nước, mà còn xuất khẩu sang nhiều quốc gia và khu vực khác trên thế giới. Quy mô công ty ngày càng mở rộng, số lượng nhân viên từ vài người ban đầu đã tăng lên hàng trăm người.

Zhou Quan và Meng Lu từ đôi vợ chồng trẻ non nớt năm nào, giờ đã trở thành những nhân vật xuất sắc trong ngành. Họ thường xuyên được mời tham dự các sự kiện thời trang và diễn đàn kinh doanh, chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp của mình. Câu chuyện của họ truyền cảm hứng cho vô số bạn trẻ dám theo đuổi ước mơ.

Họ đã mua một căn biệt thự sang trọng gần trung tâm thành phố, sống một cuộc đời sung túc. Tuy nhiên, họ không quên những ngày đầu gian khó, vẫn tích cực tham gia các hoạt động thiện nguyện, quyên góp trang sức và dụng cụ học tập cho trẻ em ở vùng khó khăn, hỗ trợ những người trẻ có khát vọng khởi nghiệp.

“Đường đời mịt mù, hỏi đường ở đâu? Đường nằm dưới chân ta”. Nhìn lại ba mươi năm đã qua, từ những khó khăn chồng chất ban đầu đến thành tựu rực rỡ hôm nay, hai vợ chồng Zhou Quan không khỏi bồi hồi xúc động. Họ thấu hiểu rằng, mỗi lần vấp ngã đều là cơ hội để trưởng thành, mỗi giọt mồ hôi đều không uổng phí.

Câu chuyện của họ giống như một bản anh hùng ca đầy sắc màu, ghi dấu những biến chuyển thăng trầm của cuộc đời và làm sáng tỏ triết lý sâu sắc: “Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ/ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”(1) (Tạm dịch: Núi lại núi, khe lại khe, ngỡ là không có đường/ Liễu rậm hoa tươi lại có làng).

Hạ An (Dịch từ tiếng Trung)

---------

(1): Trích hai câu thơ trong bài thơ “Chơi thôn Sơn Tây” của nhà thơ thời Nam Tống. Ý của hai câu thơ này là ông trời không tuyệt đường sống của ai cả, hãy cố gắng, tự tin, vượt qua mọi thử thách, dù khó khăn gian khổ đến đâu cũng sẽ có ngày gặt hái được thành công.

Truyện ngắn của Guanjing Huating (Trung Quốc)

Nguồn GD&TĐ: https://giaoducthoidai.vn/truyen-ngan-duong-den-thanh-cong-post716222.html
Zalo