Trả nợ thay nhà vợ suốt 7 năm, tôi nhận lại… một cú phản bội đau đớn

Từng âm thầm gánh nợ cho nhà vợ suốt gần một thập kỷ, điều tôi nhận lại sau tất cả là sự rời đi không một lời níu kéo chỉ vỏn vẹn: 'Em muốn tự do'.

Tôi và vợ yêu nhau suốt 9 năm mới cưới. Khi bắt đầu cuộc sống hôn nhân, trong tay chúng tôi gần như trắng tay – không tài sản, không nhà cửa, chỉ có tình yêu và niềm tin rằng: “Chỉ cần đồng lòng, mình sẽ làm được”.

Những năm đầu sau cưới, vợ chồng tôi thuê trọ, sống tằn tiện nhưng bình yên. Mỗi tháng dành dụm được gần chục triệu, đủ để mơ về một tương lai ổn định. Nhưng khi tôi 26 tuổi, biến cố ập đến: bố vợ vỡ nợ gần 4 tỷ đồng vì cờ bạc. Gia đình vợ bán hết tài sản, trả được hơn 2 tỷ, còn thiếu lại 1,7 tỷ.

Vợ tôi suy sụp. Bố mẹ vợ già yếu, bất lực. Khi ấy, tôi không trách ai. Tôi chỉ thấy thương. Thương vợ, thương cả bố mẹ vợ. Và thế là tôi quyết định cùng vợ gánh vác khoản nợ còn lại. Âm thầm làm, không nói với bố mẹ ruột, không kể với bạn bè. Chỉ nghĩ đơn giản: người đàn ông tử tế thì phải biết chia sẻ với vợ trong lúc hoạn nạn.

Chúng tôi lao vào kiếm tiền. Có thời điểm tôi kiếm được 40 – 60 triệu đồng mỗi tháng. Khi dịch bệnh ập đến, công việc lao đao, vẫn cắn răng gồng gánh. Hai đứa con nhỏ gửi về quê cho ông bà nội để rảnh tay lo trả nợ.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Suốt gần 7 năm như vậy, đến cuối năm ngoái, món nợ 1,7 tỷ cuối cùng cũng được thanh toán xong. Tôi thở phào, tưởng rằng sau bao gian khó, giờ đây sẽ là lúc sống cho mình, cho con, cho hạnh phúc. Nhưng tôi đã lầm.

Khoảng thời gian đó, vợ tôi bắt đầu thay đổi. Không còn những bữa cơm tối, không còn những cuộc trò chuyện chia sẻ. Cô ấy đi chơi nhiều hơn, về muộn, điện thoại luôn cầm trong tay. Tôi hỏi thì được trả lời: “Em đi có chút thôi, có qua đêm đâu mà anh làm căng”.

Tôi tin vợ. Tin đến mức khi có linh cảm, tôi vẫn gạt đi. Cho đến tháng 2 năm nay, tôi phát hiện bằng chứng vợ ngoại tình. Cảm giác khi ấy không phải là giận dữ hay oán trách, chỉ là một khoảng trống lạnh buốt trong lòng.

Tôi không đánh ghen, không làm ầm ĩ. Tôi im lặng, và rồi cố gắng nói chuyện để níu kéo. Ba tháng sau đó, tôi vẫn hy vọng có thể cứu vãn hôn nhân – vì tình yêu, vì hai đứa con còn quá nhỏ.

Nhưng tất cả những gì tôi nhận được là câu nói: “Em mệt rồi. Em muốn một hạnh phúc khác. Con cũng quen sống với ông bà rồi, có ở với bố mẹ đâu”.

Chúng tôi ly hôn vào tháng 5. Tôi không đòi lại một đồng nào – vì tất cả tiền bạc đều là để trả nợ, không đứng tên ai, cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Tôi không níu kéo thêm. Chỉ mong mọi thứ kết thúc nhẹ nhàng.

Cho đến giờ, bố mẹ tôi vẫn chưa biết gì. Họ chỉ biết tôi đã ly hôn. Họ không biết rằng đứa con trai họ từng dạy phải sống có trách nhiệm đã âm thầm trả nợ hơn 1,7 tỷ đồng cho nhà vợ. Và cũng không biết rằng, sau ngần ấy hy sinh, thứ tôi nhận được là một tờ đơn ly hôn với lý do: “Em muốn được tự do”.

Giờ đây, tôi không còn giận nữa. Chỉ tiếc. Tiếc vì từng nghĩ rằng yêu đủ sâu, hy sinh đủ nhiều sẽ giữ được một người ở lại. Nhưng hóa ra, đôi khi lòng người đổi thay không cần một lý do.

Tôi đã mất vợ. Nhưng tôi không mất chính mình. Và nếu được chọn lại, có lẽ tôi vẫn sẽ chọn cách sống tử tế như vậy – vì tôi không hối tiếc về những điều đã làm.

Thu Giang (T/H)

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/tra-no-thay-nha-vo-suot-7-nam-toi-nhan-lai-mot-cu-phan-boi-dau-don-20650.html
Zalo