Trả giá đắt vì một cơn ghen
Câu chuyện trong phòng trọ 12 m2 là bài học nhức nhối về bi kịch tiềm ẩn trong gia đình, về sự mỏng manh của lòng tin, về cái giá đắt đỏ của việc mất kiểm soát
Sáng 3-3, phòng xử án ở TAND TP HCM lặng như tờ khi HĐXX bước vào. Bị cáo N.T.P đứng sau bục xét hỏi, đầu cúi gằm, hai tay vô thức bấu chặt vào gấu áo, thi thoảng lại siết lại như thể bấu víu vào chút gì đó trong tuyệt vọng.
Phút giây nghiệt ngã
Hàng ghế dự khán trống trải, không người bị hại, không người vợ từng chung sống gần 10 năm, chỉ có 2 người thân của N.T.P là anh trai và chị gái lặng lẽ dõi theo.
P. từng là một công nhân bình thường, chưa hề vướng vào vòng lao lý. Sinh ra ở An Giang, anh bươn chải đủ nghề để kiếm sống sau khi học hết lớp 12. Năm 2016, P. lên TP HCM làm bốc vác, phụ hồ, rong ruổi khắp nơi. Rồi anh lập gia đình, có một con trai. Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ gắn liền với căn phòng trọ nhỏ ở xã Vĩnh Lộc A, huyện Bình Chánh, TP HCM.
Thế rồi, một phút mất kiểm soát đã đẩy cuộc đời P. vào vực thẳm. Bi kịch gia đình xảy ra, mái ấm trở thành hiện trường vụ án. Phiên tòa diễn ra trong bầu không khí nặng nề, tàn khốc.
Đại diện VKSND TP HCM công bố cáo trạng, những lời buộc tội đanh thép vang lên. Hành vi của P. đã xâm phạm tính mạng người khác, gây ảnh hưởng xấu đến trật tự xã hội, cần phải xử lý nghiêm minh trước pháp luật. Lời kết luận ngắn gọn, sắc lạnh của đại diện VKS dội vào bốn bức tường phòng xử án.

Bị cáo N.T.P tại tòa
Căn phòng trọ tội lỗi
Phòng xử án chìm trong không khí căng thẳng khi HĐXX bắt đầu thẩm vấn N.T.P để làm rõ những uẩn khúc trong vụ án. Những câu hỏi tưởng chừng đơn giản lại hé lộ những chi tiết bất ngờ, khơi gợi sự tò mò của những người dự phiên tòa.
"Bị cáo có biết bị hại không?" - vị thẩm phán nghiêm giọng hỏi. "Thưa không" - P. cúi đầu đáp. "Phòng trọ của bị cáo rộng bao nhiêu mét vuông?". "Thưa tòa, bị cáo thuê 2 phòng thông nhau, mỗi phòng khoảng 6 m2 nhưng chỉ có 1 phòng ngủ".
Con số 12 m2 ấy mang ý nghĩa gì trong vụ án này? Phải chăng, chính sự chật chội, tù túng của căn phòng trọ đã góp phần đẩy bi kịch gia đình đến bờ vực thẳm?
Sáng hôm ấy, sau những ngày "giận vợ", P. trở về căn phòng trọ nhỏ bé. Và rồi, cảnh tượng trước mắt đã giáng một đòn trí mạng vào lòng tự trọng của đàn ông.
Một người đàn ông lạ mặt, mình trần, chỉ mặc độc chiếc quần đùi, đang say ngủ trên chiếc nệm quen thuộc - nơi vợ chồng, con cái P. vẫn thường sum vầy. Khoảnh khắc ấy, thế giới của P. như sụp đổ.
Cơn giận dữ bùng nổ, lấn át mọi lý trí của P. Không một lời hỏi han, không một lời giải thích, chỉ có ghen tuông, tổn thương và phẫn nộ trào dâng. Trong cơn cuồng nộ, P. vung kéo đâm vào người đàn ông kia.
"Bị cáo có nghĩ mình ghen tuông vô cớ không?" - HĐXX truy vấn. P. siết chặt tay, giọng khàn đặc: "Thưa tòa, bị cáo nghĩ mình ghen có cớ!".
Phòng xử án chìm trong sự im lặng đến nghẹt thở. Đại diện VKSND lật giở hồ sơ, đọc to lời khai của bị hại và vợ bị cáo. Họ khẳng định chỉ là bạn bè, người đàn ông lạ mặt ngủ nhờ vì trời mưa, sáng hôm sau sẽ chở con P. đi học.
VKS cho rằng những lời khai này đủ để khẳng định P. đã ghen tuông vô lý, hành vi của anh ta là bột phát, mù quáng và thiếu kiểm soát. Hơn nữa, sau khi gây án, P. đã bỏ trốn, không có địa chỉ cư trú rõ ràng và bị bắt theo lệnh truy nã khi làm căn cước công dân ở quê nhà. VKS nhấn mạnh không còn chỗ cho sự biện minh, hành vi của P. là giết người.
P. đứng lặng im, đối diện với những lời buộc tội sắc lạnh. Người đàn ông từng tin rằng mình có lý do chính đáng để ra tay, giờ đây phải đối mặt với sự thật phũ phàng.
Luật sư bào chữa đứng dậy, giọng trầm tĩnh nhưng đầy trọng lượng: "Bị cáo phạm tội trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh. Mong HĐXX xem xét giảm nhẹ hình phạt". Luật sư lập luận nguyên nhân vụ án xuất phát từ mối quan hệ giữa vợ P. và bị hại. Thời điểm xảy ra sự việc, họ vẫn là vợ chồng. Cơn ghen, sự tổn thương, nỗi uất ức dồn nén, bùng phát khiến P. mất kiểm soát.
Tuy nhiên, VKS phản bác: "Không cảm xúc nào biện minh cho việc cướp đi mạng sống. Pháp luật không dung thứ cho bạo lực nhân danh tình yêu".
Sau 15 phút nghị án, HĐXX tuyên án 14 năm tù cho P. "Bị cáo ghen tuông vô cớ, coi thường tính mạng người khác, hành vi có tính chất côn đồ" - HĐXX nhận định.
Những lời nhận định ấy tái hiện khoảnh khắc định mệnh. Một người đàn ông say ngủ, không có khả năng phòng vệ. Một người đàn ông khác, trong cơn cuồng nộ, vung kéo trút những nhát đâm điên loạn. Nếu không được cấp cứu kịp thời, bị hại đã không thể giữ được mạng sống.
HĐXX khẳng định đây là hành vi có tính chất côn đồ, tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự. Việc bị hại không chết là nằm ngoài ý thức chủ quan của P. "Không phải một phút nóng giận bột phát mà là ý thức phạm tội với quyết tâm cao" - HĐXX nhận xét.
P. cúi đầu, chấp nhận bản án. Có lẽ, giờ đây anh ta đã hiểu cái giá phải trả cho cơn ghen không chỉ là những năm tháng tù tội mà còn cả một đời mất mát. Phía sau P., không còn vợ con chờ đợi...
Phơi bày trần trụi bí mật và nỗi đau
N.T.P tự bào chữa, đặt nghi vấn về mối quan hệ "trong sáng" giữa vợ mình và bị hại. P. nêu khúc mắc tại sao sau khi xảy ra vụ việc, khi anh ta trở về, họ lại chung sống với nhau, thậm chí còn đuổi đánh anh ta? Lời tự bào chữa đầy uất hận nhưng đáng tiếc, không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào được đưa ra để củng cố lập luận này.
HĐXX tuyên án, phiên tòa khép lại. Nhưng đọng lại trong tâm trí những người dự khán không phải là những lời tranh tụng, mà là hình ảnh ám ảnh về căn phòng trọ chật hẹp. Một người đàn ông bán khỏa thân nằm trên chiếc nệm, nơi từng là không gian riêng tư, ấm áp của vợ chồng bị cáo. Hình ảnh ấy như một thước phim quay chậm, tái hiện bi kịch gia đình đã dẫn đến vụ án đau lòng.
Sự chật chội của không gian sống, sự nghi ngờ và ghen tuông đã tạo nên một ngòi nổ, âm ỉ và rồi bùng phát dữ dội. Trong không gian nhỏ bé ấy, những bí mật và nỗi đau dường như được phơi bày trần trụi, không lối thoát.