Tôi nghỉ việc, bán nhà đi xuyên Việt

'Nuôi' ước mơ xây dựng cẩm nang du lịch đủ 63 tỉnh thành của Việt Nam, tôi từ bỏ công việc ổn định, rao bán căn nhà để có kinh phí cho hành trình.

 Nhiều người ngạc nhiên khi tôi dốc hết gia tài làm cẩm nang du lịch.

Nhiều người ngạc nhiên khi tôi dốc hết gia tài làm cẩm nang du lịch.

Tôi là Dương Phú Quí (29 tuổi, quê ở Tây Ninh), từng là một nhân viên kinh doanh tại TP.HCM. Mỗi ngày, tôi "vùi đầu" ở công ty từ sáng, ngẩng mặt lên trời đã tối. Năm 2023, tôi quyết định xin nghỉ việc, tự cởi bỏ áp lực và căng thẳng cho bản thân bằng cách xách balo đi "chữa lành".

Ban đầu, tôi dự định trải nghiệm các tỉnh thành ở miền Tây trong 45 ngày. Bất ngờ vlog (nhật ký ngắn) du lịch đầu tiên ở Cà Mau chạm mốc "triệu view", lượng người theo dõi tăng, tôi nảy ra ý tưởng xây dựng cẩm nang du lịch. Mục đích lan tỏa vẻ đẹp, con người, ẩm thực và văn hóa của từng vùng đất trên lãnh thổ Việt Nam, đồng thời chia sẻ kinh nghiệm cho người đi sau.

Tháng 4/2023, cẩm nang mang tên "Quí ơi đi thôi" chính thức bắt đầu với 63 phần, tương ứng 63 tỉnh thành.

Ước mơ xuyên Việt tiền tỷ

Bỏ túi số vốn 500 triệu đồng đã dành dụm trước đó, nhưng kinh nghiệm lại là con số 0. Tôi vừa đi vừa học cách quay và dựng, kể cả việc lên kế hoạch, di chuyển, ăn uống và nghỉ ngơi đều tự xoay sở.

Tôi nghĩ mọi thứ nằm trong tầm tay, nhưng khi đi hết 13 tỉnh thành của miền Tây, ước mơ dần trở thành tham vọng lớn. Để thực hiện trọn vẹn cẩm nang du lịch cần không ít thời gian, công sức, tiền bạc và sự kiên trì.

Tôi tâm đắc với cẩm nang du lịch này, sẵn sàng bán căn nhà tích góp rất lâu để có kinh phí tiếp tục hành trình.

Tôi tâm đắc với cẩm nang du lịch này, sẵn sàng bán căn nhà tích góp rất lâu để có kinh phí tiếp tục hành trình.

Số tiền ban đầu vơi đi 200 triệu đồng trong phút chốc, tôi buộc phải cân đối lại tài chính. Đỉnh điểm là khi tôi rao bán căn nhà ở Tây Ninh, dùng hết 2 tỷ đồng để duy trì hành trình, nhưng con số này chưa phải cuối cùng.

Kế hoạch lưu lại mỗi vùng đất 30 ngày rút xuống 15 ngày, điểm lưu trú và ăn uống đều "tuột hạng". Từ khách sạn 1-2 triệu đồng, tôi lùi lại khách sạn khoảng 400.000-500.000 đồng. Quán ăn sinh thái cũng thay bằng quán địa phương nhỏ. Không ngờ rằng việc thắt chặt chi tiêu lại cho tôi cơ hội len lỏi vào nhịp sống của bà con. Tôi được ngồi ăn thân mật cùng họ hay ngủ lại nhà và nghe kể về câu chuyện khai thiên lập địa.

Đi qua 3 miền Bắc - Trung - Nam, đọng lại trong tôi là nhiều kỷ niệm đẹp. Tôi ấn tượng mạnh với công viên địa chất toàn cầu, miệng núi lửa ở Đắk Nông và bãi biển xanh màu ngọc bích ở Phú Yên. Thế nhưng, sự hào sảng và hiếu khách của người miền Tây lại khơi lên thứ cảm xúc khó tả. Đến giờ, tôi vẫn nhớ như in lần kéo lưới ở Vĩnh Long hay đi cà kheo kéo cá ở biển Ba Động (Trà Vinh).

Miền Tây chào đón tôi bằng sự chất phác, thật thà. Tôi không thể quên đêm ngồi gói bánh kà tum cùng ngồi bà con hay trượt mong trên mặt cát.

Miền Tây chào đón tôi bằng sự chất phác, thật thà. Tôi không thể quên đêm ngồi gói bánh kà tum cùng ngồi bà con hay trượt mong trên mặt cát.

Ngày đến An Giang, tôi được ngủ lại qua đêm ở nhà người đồng bào Khmer. Họ đối đãi với tôi - một người lạ - bằng tất cả chân thành, không phải vì dịch vụ. Lần đầu trong đời, tôi tự tay gói bánh kà tum truyền thống và thưởng thức nhiều món ăn chưa từng nghe tên.

Trải nghiệm tôi mong ngóng được thử lại là trượt mong ở biển Mỏ Ó (Sóc Trăng). Do khu vực Trần Đề không có cát cứng, chủ yếu là bùn lún nên người dân Khmer đã sáng tạo ra dụng cụ mong (giống như ván trượt) để di chuyển khi thủy triều xuống. Lần đó, tôi theo bà con trượt mong để đánh bắt thủy sản. Do đuối sức, tôi suýt ngất giữa biển, bà con đã đưa tôi vào bờ bằng thuyền cứu hộ.

Hành trình dài không ít lần làm tôi nản lòng, nhưng nhìn những đứa bé 5-7 tuổi, da rám nắng, trượt mong thuần thục để mưu sinh, tôi nhận ra khó khăn của bản thân không còn sức nặng. Ở mỗi vùng đất đi qua, mỗi mảnh đời được chứng kiến lại truyền động lực lớn, giúp tôi trưởng thành và mạnh mẽ.

Hành trình siêu "lợi nhuận"

"Bán nhà để đi du lịch" - đây là chi tiết khiến nhiều người sửng sốt khi tôi chia sẻ về hành trình trên kênh cá nhân. Tất nhiên, những cụm từ như "liều lĩnh", "gan lì", "mạo hiểm" xuất hiện dày đặc, nhưng tôi lại nghĩ mình không liều lĩnh.

Từ đầu, tôi xem việc thực hiện cẩm nang du lịch là đam mê, niềm vui và sự cống hiến nhỏ để quảng bá du lịch. Tôi không đầu tư kinh doanh từ hành trình này nên không lo sợ thua lỗ.

 Khi dừng chân tại mỗi tỉnh thành, tôi đều có những trải nghiệm không mua được bằng tiền.

Khi dừng chân tại mỗi tỉnh thành, tôi đều có những trải nghiệm không mua được bằng tiền.

Sau những chuyến đi, mọi thứ tôi nhận được quá nhiều so với tưởng tượng ban đầu, tôi vẫn hay gọi vui hành trình này là một "cuộc giao dịch" siêu lợi nhuận. Tôi lãi được tình cảm của những người theo dõi mình, những trải nghiệm có một không hai của thanh xuân và những người bạn khắp 63 tỉnh thành.

Đây cũng là khoảng thời gian tôi đo đạt sự kiên trì của bản thân và học cách quan sát cách thế giới bên ngoài vận hành. Tôi tin rằng khi mình sống tử tế, vũ trụ tự khắc mang đến những người tử tế. Hơn ai hết, chính tôi cũng đang thay đổi tích cực.

Sau nhiều chuyến đi, tôi rút lại nhiều định nghĩa. Du lịch chữa lành chỉ là trốn tránh nhất thời, chữa lành là chữa từ bên trong.

Sau nhiều chuyến đi, tôi rút lại nhiều định nghĩa. Du lịch chữa lành chỉ là trốn tránh nhất thời, chữa lành là chữa từ bên trong.

Càng đi nhiều, gặp nhiều người, biết nhiều thứ, tôi càng thêm yêu Việt Nam. Tôi muốn cảnh quan, văn hóa và con người của đất nước mình khiến bạn bè quốc tế ồ òa hay chính người Việt Nam cũng bất ngờ về nơi mình đang sống.

Đến hiện tại, hành trình xuyên Việt của tôi kéo dài gần 2 năm và đi qua 54 tỉnh thành. Trong năm nay hoặc đầu năm sau, hành trình sẽ tiếp tục với các tỉnh miền Bắc như Hà Giang, Lào Cai, Điện Biên...

Trúc Hồ (ghi)

Ảnh: Dương Phú Quí

Nguồn Znews: https://lifestyle.znews.vn/toi-nghi-viec-ban-nha-di-xuyen-viet-post1503825.html
Zalo