Tiếng chuông lạnh lùng
Sáng chủ nhật, Hạnh thức dậy thật sớm, hớn hở vác ba lô cùng mẹ lên thành phố thăm ngoại. Sau 4 giờ ngồi xe đò ê ẩm, cuối cùng Hạnh và mẹ cũng tới nơi. Nhà cậu ở là ngôi biệt thự đồ sộ nằm mặt tiền, trên một con đường trung tâm thành phố, nơi có đông người qua lại nhộn nhịp. Với đồng lương của người quản lý, cậu của Hạnh chắt chiu cả đời cũng không thể mua nổi căn biệt thự nơi đất khách. Tất cả đều là nhờ bên nhà vợ. Mợ của Hạnh là con gái của ông chủ xưởng dệt may với nhiều chi nhánh khắp thành phố và cả nước. Nên không lạ gì khi vợ chồng cậu ở một ngôi biệt thự sang trọng thế này.

Minh họa: BH
Hai mẹ con đứng tần ngần trước cổng giây lát rồi mẹ Hạnh réo người trong nhà ra mở cổng. Mẹ gọi mãi, gọi đến tiếng thứ năm mợ Út mới chịu đi ra. Mợ có vẻ khó chịu, mặc dù gương mặt cố tỏ ra tươi tỉnh:
- Chị Hai mới lên chơi. Sao nhà có chuông mà chị không bấm, lại gọi chi cho khản cả giọng? May mà em ở phòng khách, chứ ở trên lầu thì chị gọi đến Tết Congo cũng không ai nghe.
Mẹ tôi rổn rảng nói:
- Trời ơi, chị có biết chuông chiếc gì đâu nè! Ở dưới quê gọi một tiếng cách cả cây số cũng còn nghe...
Mợ Út cười giả lả:
- Ở thành thị khác chứ chị. Nơi đây xe cộ qua lại ồn ào, mà em thì ở tuốt trong phòng, chị gọi em không nghe thấy đâu.
- Ờ... Chị “hai lúa” thật...
Không đợi mẹ nói hết câu, mợ đưa hai mẹ con vào nhà. Mẹ và mợ cùng soạn mấy giỏ quà quê ra, còn Hạnh thì đi quanh nhà tìm ngoại. Mợ Út chỉ tay về phía tường rồi bảo:
- Con cứ bấm chuông lầu ba ra hiệu, ngoại đang ở trên đó.
Không thèm cái chuông vô cảm đó, Hạnh nhanh chân lao lên lầu để tìm ngoại. Nhìn thấy ngoại đang dở tay xếp mớ đồ đạc trong phòng để đồ, Hạnh vội chạy đến ôm chầm lấy ngoại. Trời ơi, mới một tháng thôi mà trông ngoại gầy đi rất nhiều. Ngoại thấy Hạnh thì mừng lắm, cứ hôn lấy hôn để, xem Hạnh như là đứa trẻ lên ba. Ngoại chỉ tay vào cái tủ to tướng đang nằm ở góc phòng và nói:
- Hôm nay cuối tuần, ngoại phải lau chùi kệ tủ và sắp xếp đồ đạc lại. Con ngồi đó chơi đi, ngoại làm xong rồi hai bà cháu mình nói tiếp.
Hạnh nhìn căn phòng bừa bãi, rồi nhìn lại ngoại, khiến trong đầu đặt ra nhiều câu hỏi to tướng. Nhưng cô không để trí não mình suy nghĩ quá lâu, nhanh tay ngăn ngoại lại:
- Ngoại nghỉ tay đi, để con dọn giúp cho. Ngoại già rồi, không cần phải làm những việc như thế này!
Hạnh dìu ngoại qua bên chiếc ghế nhựa ngồi nghỉ mệt, còn mình thì nhanh tay làm cho chóng xong. Bao nhiều lời lẽ, bao nhiêu câu chuyện vui quê nhà muốn kể cùng ngoại bỗng chốc bay mất. Hạnh không thể tưởng tượng được ở trên này ngoại lại phải làm quần quật những công việc không tên như thế này. Càng nghĩ Hạnh càng trách cậu mợ nhiều hơn. Khi mọi thứ đâu vào đấy, chợt tiếng chuông vô cảm lại vang lên. Ngoại hối thúc:
- Mợ Út gọi hai bà cháu mình xuống dùng cơm đó. Nhanh đi cháu, kẻo mợ giận!
Hạnh lắc đầu ngao ngán vì cái tiếng chuông ấy. Nhìn bước đi chậm rãi, yếu ớt của ngoại xuống các bậc thang, lòng Hạnh nhói đau. Hạnh nhẹ nhàng dìu cánh tay gầy guộc nhưng ngoại bình tĩnh bảo:
- Ngoại còn đi khỏe mà. Con làm như ngoại lẩm ca lẩm cẩm, tay chân run rẩy không bằng.
***
Chiều tối, mợ chở hai em đi siêu thị chơi. Cậu thì đi công tác vài ngày mới về. Đây là cơ hội để mẹ, Hạnh và ngoại thoải mái tâm sự. Mẹ ngồi xoa bóp chân cho ngoại rồi hỏi:
- Hai đứa nó không thuê người làm sao mẹ?
Mẹ cười nhẹ:
- Vợ thằng Út nó bảo thời buổi kinh tế khó khăn nên tiết kiệm. Mẹ thấy cũng hợp lý nên giúp tụi nó một tay ấy mà. Mẹ còn khỏe, làm được cái gì thì làm, không để gánh nặng cho con cháu.
- Tuổi của mẹ bây giờ là hưởng phước, để con cháu phụng dưỡng. Mẹ có biết từ lầu 3 đi xuống đất xa cỡ nào không? Lỡ mẹ có mệnh hệ gì thì sao? Tụi nó kêu mẹ lên đây để báo hiếu hay để làm người giúp việc?
Nghe đến câu này, bỗng dưng ngoại khóc. Thật sự ngoại biết, ngoại hiểu tất cả. Nhưng vì thương con cháu, ngoại không muốn cuộc sống bị xáo trộn, ồn ào, mất hòa khí. Câu chuyện đang lúc cao trào thì tiếng chuông lại vang lên. Ngoại gạt nước mắt, vội vàng bảo:
- Chắc là vợ thằng Út về rồi. Để mẹ xuống lấy đồ trong máy giặt ra phơi.
Nhìn dáng khúm núm, sợ sệt của Ngoại, Hạnh mạnh miệng bảo:
- Trời ơi! Mợ hà tiện với ngoại một lời nói hay là ngại leo lên tầng ba? Trong khi thân già còm nhom như ngoại lại phải nặng nhọc leo lên leo xuống cầu thang mỗi ngày. Cậu với mợ quá đáng với ngoại quá! Không được ở lại đây nữa, mai ngoại về quê với con nha!
Tự dưng ba người ngồi ôm nhau khóc ngon lành!