Gặp lại người xưa, tôi mới thấm thía: Có những điều tưởng là tình yêu…

Dù cuộc hôn nhân hiện tại êm đềm, tôi vẫn day dứt nhớ về Duyên – mối tình đầu thời sinh viên, người khiến tôi luôn tự hỏi: 'Nếu là cô ấy thì sao?'

Vợ tôi là người phụ nữ dịu dàng, ít nói, không kiểm soát, không gắt gỏng. Tôi vẫn thường tự hào khoe với bạn bè rằng: “Vợ tao như bạn cùng phòng, sống dễ chịu lắm.” Nhưng sâu trong lòng, tôi cứ giữ một hình ảnh cũ kỹ về Duyên – cô gái thông minh, sắc sảo, sôi nổi và luôn khiến tôi thấy cuộc sống bùng nổ như phim.

Chúng tôi chia tay sau 3 năm yêu nhau. Không cãi vã, không drama, chỉ đơn giản là hai người rẽ sang hai hướng khác nhau. Tôi gặp vợ 2 năm sau đó. Không có cảm giác hồi hộp, tim đập thình thịch, nhưng tôi thấy yên ổn – thế là cưới.

Tôi chưa từng kể với vợ về Duyên. Cũng chưa từng thừa nhận rằng đôi khi, tôi so sánh hai người. Nhất là những lúc vợ âm thầm giặt đồ, dọn cơm, rón rén đi ngủ sớm để tôi làm việc. Tôi từng nghĩ: “Nếu là Duyên, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.”

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Cho đến tối thứ Năm đó.

Tôi cùng vợ đi ăn nhà hàng. Cách vài bàn là một gia đình bốn người. Nhìn kỹ, tôi chết lặng – là Duyên.

Cô ấy vẫn nhận ra tôi. Nhưng điều khiến tôi choáng váng không phải là việc gặp lại người cũ, mà là con người hiện tại của cô ấy: mệt mỏi, cáu bẳn, quát con, gắt gỏng với chồng ngay giữa nhà hàng. Không còn chút hình bóng nào của cô gái bốc đồng, đầy "lửa" ngày xưa. Trái lại, là một người phụ nữ đang vật lộn với áp lực cơm áo và những đứa con đang khóc.

Tôi quay sang nhìn vợ – vẫn nhẹ nhàng, vẫn quan tâm: “Anh ăn thử món này đi, thấy bảo ngon lắm.”

Tôi bỗng thấy xót xa. Không phải vì Duyên thay đổi, mà vì tôi đã quá lâu sống trong ảo tưởng. Tôi nhận ra mình không thật sự yêu Duyên của hiện tại. Tôi chỉ đang tiếc nuối tuổi trẻ và những cảm xúc từng có – thứ mà tôi ngu ngốc nâng niu như một tiêu chuẩn mơ hồ để so sánh với vợ mình.

Tối đó, trên đường về, tôi bất chợt nói lời cảm ơn với vợ. Cô ấy ngạc nhiên. Tôi cười, nói rằng mình nên cảm ơn từ lâu lắm rồi.

Tôi đã tỉnh giấc khỏi giấc mơ mù mờ của quá khứ. Và lần đầu tiên sau 5 năm, tôi thật sự muốn buông mối tình đầu – để toàn tâm toàn ý với người phụ nữ đã âm thầm bên tôi, không màu mè, nhưng đủ bền để cùng tôi đi đến cuối đời.

Xuân Vũ (T/H)

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/gap-lai-nguoi-xua-toi-moi-tham-thia-co-nhung-dieu-tuong-la-tinh-yeu-20488.html
Zalo