Đường về
Nguyễn Tiến Thanh
Không thể tìm được con đường trở lại khu vườn
sao đêm và hoa đăng từng thắp lên hạnh phúc
Ngọn đèn của trái tim
Dù cháy lên trong dông bão mù xa
Vẫn không giúp chúng ta đến với chân trời
Nơi hoang mạc lặng thinh
Và rạng ngời ánh sáng của cát
Đang nằm nghe sự cựa quậy của xương rồng
Lọc khô khát để xanh.
Không thể tưới mát ảo ảnh bằng sự trắc ẩn của
những đám mây
Bay qua vùng cấm khóc
Nước mắt của hải cảng vắng con tàu đã mặn
đắng các đại dương
Vùi lấp những cuộc chia tay
Không bao giờ tiễn biệt
Chỉ có tiếng thở dài
Nói lên những điều mà cả đám mây, hải cảng,
con tàu, đại dương và những cuộc chia tay đều
hông bao giờ nói được
Rằng chúng ta lạc bước
Trong ánh mắt của nhau
Biết đâu
Đường về?