Chuyện 'trăm sự nhờ thầy' của đội bi sắt Hà Nội
Nhiều năm trước, câu 'trăm sự nhờ thầy' vẫn là nỗi ám ảnh của các huấn luyện viên (HLV) đội bi sắt (Trung tâm Huấn luyện và Thi đấu Thể dục thể thao Hà Nội). Nhưng trong Ngày Thể thao Việt Nam này, họ đã nhắc đến câu chuyện như niềm vui, kiểu như 'trăm sự cùng thầy'.
Các HLV ở đội bi sắt Hà Nội vẫn lấy cái mốc trước và sau dịch Covid-19 ở Việt Nam để thấy sự thay đổi về sự đồng hành của các gia đình có con theo tập tại đội.

Một buổi tập luyện của các vận động viên bi sắt Hà Nội.
Cho đến trước khi xảy ra dịch Covid-19, cái câu “trăm sự nhờ thầy” vẫn được nhắc đến với sự ưu tư. Ở đội, nhiều vận động viên (VĐV) trẻ được tuyển vào từ khi học Trung học cơ sở. Đều từ VĐV đi lên nên các HLV ở đây đều hiểu phải chăm sóc các VĐV, nhất là VĐV trẻ như thế nào để vơi nỗi nhớ nhà, để các gia đình yên tâm khi cho con theo tập thể thao thành tích cao. Từ chuyện ăn, ngủ, tập luyện, học tập của VĐV đều được quan tâm tốt nhất đến mức có thể.
Cũng có không ít bài học xảy ra trong chuyện quản lý VĐV trẻ, nhất là khi VĐV mải chơi, sao nhãng việc học, việc tập luyện. Khi xảy ra việc, các HLV đều phải tự giải quyết. Lúc ấy họ cũng không thể gọi về gia đình VĐV để “mách” vì điều đó bị coi như “hạ sách” trong quản lý. Nhưng trong tâm tư họ cũng muốn nhận được những cuộc gọi từ gia đình VĐV hỏi thăm xem con cái tập luyện, sinh hoạt ra sao, có vấn đề gì cần điều chỉnh. Thậm chí, khi không có chuyện gì, họ cũng chỉ mong có người thân VĐV đến xem con cái tập luyện, thi đấu thế nào.
Nhưng đó cũng là việc hiếm xảy ra. Hãn hữu có dịp gặp gia đình VĐV, câu nói họ thường nghe được là “trăm sự nhờ thầy”. Nghe những câu như vậy, trách nhiệm của người thầy với việc dạy nghề, dạy làm người càng thêm trĩu nặng. Lúc ấy, tất cả chỉ biết động viên nhau làm tốt trách nhiệm của người HLV, để VĐV không giỏi thì cũng là người tốt khi rời đội. Vậy mà họ vẫn không tránh khỏi hụt hẫng khi một số VĐV vừa sang tuổi 18, vừa thi tốt nghiệp Trung học phổ thông xong thì gia đình đến đưa về gả chồng. Trong khi cả thời gian trước đó không thấy gia đình đến xem con tập luyện, thi đấu như thế nào.
Dịp kỷ niệm 79 năm ngày Thể thao Việt Nam (27-3), kể về chuyện cũ, Phó trưởng bộ môn bi sắt-billiards/snooker Hà Nội Bùi Anh Tuấn nói rằng, giờ câu chuyện “trăm sự cùng thầy” đã nhiều hơn. Như lý giải của ông Bùi Anh Tuấn thì có lẽ khâu truyền thông trên nền tảng mạng xã hội, trên báo chí truyền thông về việc gia đình đồng hành với con mọi nơi, mọi lúc đã tác động đáng kể đến nhận thức của các gia đình. Cứ soi từ chuyện ở đội bi sắt Hà Nội hiện nay thì rõ. Chuyện gia đình VĐV đến nơi ăn tập của con để xem điều kiện thế nào, rồi đến cổ vũ con tập luyện, thi đấu cũng đã trở nên thường xuyên. Nhiều gia đình cũng chủ động gọi điện cho các HLV để hỏi han về tình hình tập luyện của con, xem có thể hỗ trợ được gì cho các thầy. Lúc ấy, các HLV lại có dịp bộc bạch, chia sẻ với gia đình, để hai bên cùng đồng hành với VĐV, giúp VĐV yên tâm theo nghề, nhiều động lực vươn tới thành công.
Trưởng bộ môn bi sắt – billiards/snooker Hà Nội Đặng Xuân Vui cũng bảo rằng, mỗi lần thấy người thân VĐV đến đội là các HLV thực sự vui vì cảm nhận rõ sự đồng hành của gia đình thay vì “khoán trắng” cho các thầy. Đó chính là động lực để các HLV tiếp tục giữ đam mê, động lực với nghề, để tạo ra những lớp VĐV vừa giỏi vừa là người tốt.
Với người làm nghề thể thao, đặc thù phải huấn luyện, chăm sóc, dạy dỗ VĐV từ tập luyện, thi đấu đến nết ăn, nết ngủ, nết học... như một phần trong cuộc sống.