Chứng nhân lặng lẽ
Nếu một ngày tôi rời xa BPTV, điều tôi nhớ nhất có thể không phải là ánh đèn phim trường, không phải là những chương trình phát sóng hay những kịch bản đã hoàn chỉnh, mà là… những chiếc bàn. Những chiếc bàn đã cùng tôi đi suốt chặng đường hơn 20 năm làm nghề - lặng lẽ nhưng lại là nhân chứng của biết bao kỷ niệm buồn vui, thăng trầm và trưởng thành.
2 chiếc bàn tôi nhớ
Năm 2003, tôi chính thức bước chân vào nghề báo với vai trò phát thanh viên tại Đài Phát thanh - Truyền hình Bình Phước. Chiếc bàn đầu tiên tôi ngồi là bàn thu hình, nơi ghi hình những bản tin thời sự, chuyên mục, chuyên đề… Ngày ấy chưa có mạng xã hội, nên tin tức gần như phụ thuộc hoàn toàn vào các bản tin trên truyền hình và phát thanh.
Tôi còn nhớ rõ sự kiện ngày 20-3-2003 khi Mỹ phát động cuộc tấn công vào Iraq. BPTV quyết định lập tức sản xuất bản tin cập nhật nóng để đưa tin đến công chúng. Lúc đó, phát thanh viên chính của bản tin quốc tế nghỉ việc vì lý do cá nhân, tôi bất ngờ được giao nhiệm vụ mới, trở thành người thay thế. Đó là lúc tôi được trao cơ hội lần đầu thực hiện một bản tin quốc tế đặc biệt của một sự kiện khiến cả thế giới quan tâm.

MC Bích Thủy cùng khách mời và đồng nghiệp trong chương trình Chuyện thị trường
Từ đó, tôi chính thức trở thành biên tập viên kiêm phát thanh viên, phụ trách mảng quốc tế - vị trí đầy thử thách nhưng cũng là bước ngoặt nghề nghiệp đầu tiên, mở ra chặng đường hơn 20 năm đồng hành cùng BPTV.
Năm 2019, khi Đài Phát thanh - Truyền hình Bình Phước và Báo Bình Phước hợp nhất, một mô hình mới ra đời với yêu cầu tất cả phóng viên, biên tập viên, phát thanh viên đều phải đa năng, đảm đương nhiều loại hình báo chí cùng lúc.
Cũng từ đó tôi có cơ hội chuyển mình sang vai trò mới: người dẫn chương trình trực tiếp trên sóng phát thanh. Chiếc bàn livestream tại phòng thu phát thanh 2 trở thành người bạn đồng hành thứ hai. Từ đây, tôi bắt đầu dẫn dắt các chương trình như Fresh Music, Bình Phước buổi sáng, Chuyện thị trường…
Không còn thu âm theo kịch bản sẵn, công việc mới đòi hỏi sự nhanh nhạy, linh hoạt và khả năng giao tiếp trực tiếp với thính giả. Mỗi chương trình là một trải nghiệm khác biệt, giúp tôi không ngừng học hỏi và làm mới chính mình. Sau mỗi kịch bản đã được biên tập kỹ lưỡng, tôi lại ngồi sau chiếc bàn livestream, chuyển tải nội dung bằng lý trí, sự uyển chuyển của ngôn ngữ và cảm xúc chân thành.
Nơi cất giữ tâm hồn người làm báo
Không phải chiếc bàn nào cũng rực rỡ ánh sáng. Có những chiếc bàn lặng lẽ hơn nhưng lại mang ý nghĩa đặc biệt trong hành trình làm nghề của tôi. Đó là chiếc bàn lồng tiếng nhỏ nằm nép trong một góc phòng thu. Từ những năm đầu công tác ở phòng Vệ tinh, rồi sau này là phòng Văn nghệ - Giải trí - Quốc tế, chiếc bàn ấy đã gắn bó với tôi trong hàng trăm giờ ghi âm, đọc lời bình, hoàn thiện âm thanh cho các chương trình truyền hình.

Biên tập viên Bích Thủy chuẩn bị lên sóng trong phòng thu Phát thanh của BPTV
Hay chiếc bàn dựng hình nơi tôi và các kỹ thuật viên cùng chỉnh sửa, dựng bản tin tiếng Anh mỗi buổi chiều. Công việc đều đặn, âm thầm nhưng rất cần thiết. Chiếc bàn ấy có lẽ cũng cảm nhận được tiếng cười, những cuộc trao đổi giữa chúng tôi và cả những giây phút căng thẳng khi deadline cận kề.
Cuối cùng là chiếc bàn làm việc - nơi tôi đang ngồi để viết nên những dòng này. Một chiếc bàn nhỏ bé, đã đổi chỗ ít nhất 3 lần theo dòng chảy phát triển của cơ quan. Từ căn phòng khiêm tốn của phòng Vệ tinh ngày xưa, giờ đây nó nằm giữa phòng Văn nghệ - Giải trí - Quốc tế, cạnh bàn của các đồng nghiệp thân quen.
Chiếc bàn này đã cùng tôi viết hàng trăm kịch bản, biên tập hàng ngàn bản tin, ấp ủ những dự án chương trình mới và cả những dòng suy tư cá nhân. Đôi khi, tôi ngồi nghiêng sang một bên để trò chuyện với đồng nghiệp, và có lúc tôi nghĩ chính chiếc bàn cũng đang “lắng nghe”.
Nó cũng từng "e ngại" vì nằm gần bàn làm việc của các trưởng, phó phòng phía sau - như chính tôi, có những phút ngập ngừng trước áp lực và kỳ vọng. Nhưng trên hết, đó là nơi tôi sống thật nhất với công việc của mình, không có sân khấu, không có máy quay, chỉ có tôi với niềm đam mê âm thầm và bền bỉ.
Hơn 20 năm là một hành trình dài. Từ cô gái trẻ bước chân vào nghề với bao bỡ ngỡ, giờ đây tôi đã trở thành biên tập viên, người dẫn chương trình dạn dày kinh nghiệm. Những chiếc bàn đã chứng kiến quá trình ấy, từ lần đầu lên hình đến những buổi phát sóng trực tiếp, từ tiếng đọc lồng tiếng đến từng cú nhấp chuột hoàn thành trên màn hình máy tính.
Nếu một ngày tôi phải rời xa BPTV, điều tôi nhớ nhất có lẽ vẫn là những chiếc bàn, bởi chúng không chỉ là vật dụng công việc, mà là biểu tượng của ký ức, của quá trình dấn thân, của tình yêu nghề và của cả những mối quan hệ gắn bó bền chặt nơi đây.