Chiếc bánh trung thu năm ấy

Xóm nhỏ nơi tôi sinh sống nằm ở rìa thành phố, cách biệt với sự sầm uất phía trung tâm. Khu tôi ở là dãy nhà tập thể lụp xụp của thế hệ công nhân xí nghiệp đá hoa xuất khẩu. Sau này, khi xí nghiệp giải thể, hầu hết các hộ dân trong xóm chuyển qua buôn bán hàng rong, lao động tay chân. Đám trẻ nơi đây thường quây quần chơi với nhau mà không có sự giám sát của người lớn. Cuộc sống vất vả khiến bố mẹ chúng tôi phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nên không có nhiều thời gian chăm lo con cái.

Năm tôi 8 tuổi, có một doanh nghiệp về làng đầu tư xây nhà máy sản xuất bia hơi. Từ khi có nhà máy, bố mẹ chúng tôi có việc làm ổn định, công việc đỡ vất vả hơn. Bích Ngọc - con gái của bà chủ nhà máy bằng tuổi tôi, bạn rất xinh, da trắng như trứng gà bóc, tóc đen dài luôn được buộc gọn gàng, lúc nào cũng cài nơ điệu đà. Ngọc có đôi mắt to, khuôn mặt bầu bĩnh và hay nhoẻn miệng cười. Hình ảnh cô tiểu thư con nhà giàu khác hẳn với chúng tôi, những đứa trẻ lem luốc, quần áo xộc xệch, một buổi đi học, một buổi lượm sắt vụn hay ra sông mò hến về bán để phụ bố mẹ có thêm đồng ra đồng vào.

Nhà máy bia có một sân bãi để tập kết than đá khá lớn. Cái sân này được ngăn cách với bên ngoài bởi chiếc cổng sắt. Ngày đó, tôi và đám bạn rủ nhau lấy cây thò qua cửa sắt để khều những cục than đá to rồi về đập nhỏ ra đun nấu. Có bận bị bảo vệ bắt quả tang, Ngọc ra mặt xin giùm, từ đó tôi càng có thiện cảm với bạn.

Một ngày nọ, tôi đi học về thì nghe thấy tiếng khóc hoảng sợ của Ngọc. Hóa ra, chú chó nhà tôi thấy người lạ đi ngang nên đuổi theo, làm bạn vừa chạy vừa khóc. Tôi quát chú chó, rồi chạy lại dỗ bạn. Nhỏ ngước đôi mắt ướt sũng nhìn tôi, lí nhí nói lời cảm ơn. Sau bận đó, Ngọc hay mang bánh kẹo lên trường, ghé qua lớp cho tôi. Từ đó, chúng tôi dần thân thiết hơn.

Tôi còn nhớ rõ, dịp tết Trung thu năm đó, nhà Ngọc tổ chức tiệc lớn. Bạn đưa tôi chiếc thiệp mời bé xinh, bảo tối nay tới nhà dự tiệc. Tôi mân mê tấm thiệp mãi, trong lòng rất háo hức. Tối đó, tôi thay chiếc đầm đẹp nhất mình có rồi đi đến nhà bạn. Tuy nhiên, vừa đến trước cổng đã nghe tiếng nhạc xập xình, nhìn vào bên trong thấy có nhiều khách mời ăn mặc sang trọng, đèn sáng lung linh, tôi bất chợt cảm thấy tự ti… Nhìn xuống đôi dép đã cũ mòn của mình, chiếc váy sờn nhẹ, tôi tiếc nuối quay về mà trong lòng buồn rười rượi.

Đêm đó là trung thu, trăng sáng vằng vặc chiếu xuống vạt rau cạnh nhà. Tôi ngồi bệt trước sân, tay cầm lồng đèn làm bằng vỏ lon, lụi hụi châm nến. Bất chợt nghe tiếng gọi khe khẽ: Cầm, Cầm ơi!

Là Ngọc, bạn nhoẻn miệng cười thật xinh, tay cầm hai chiếc bánh trung thu vuông vức vẫy vẫy. Tôi sung sướng chạy ra: Sao bạn tới đây? Nhà bạn đang có tiệc mà.

- Mình đã chào hỏi xong rồi, đợi mãi không thấy cậu, toàn người lớn, buồn lắm. Mẹ mình bảo mang bánh qua cho cậu nè.

Tôi sung sướng nhìn chiếc bánh trung thu, cắn một miếng ngọt thơm, đậm đà. Vị của chiếc bánh năm ấy theo tôi mãi tận sau này, có lẽ đó là chiếc bánh trung thu ngon nhất mà tôi từng được ăn.

Sau này, Ngọc theo gia đình sang Mỹ định cư, nhưng gương mặt đáng yêu và nụ cười hiền từ của bạn vẫn mãi trong lòng tôi.

Bích Nguyệt

Nguồn Bình Phước: https://baobinhphuoc.com.vn/news/19/162751/chiec-banh-trung-thu-nam-ay
Zalo