Chê bạn trai lương tháng 25 triệu, cô gái nhất định không chịu cưới dù yêu nhau 6 năm

Tôi chê anh lương tháng 28 triệu, và tôi nhất định không chịu cưới dù tình yêu đã kéo dài hơn nửa thập kỷ.

Tôi và anh quen nhau từ những ngày còn ngồi trên giảng đường đại học. Sáu năm trôi qua, từ những buổi hẹn hò giản dị với ly trà đá vỉa hè đến những tối cuối tuần đi xem phim, ăn uống ở quán quen, chúng tôi đã cùng nhau vẽ nên biết bao kỷ niệm. Anh không phải kiểu người lãng mạn hoa mỹ, nhưng sự chân thành và quan tâm của anh luôn khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Thế mà, đến giờ phút này, khi anh ngỏ lời cưới, tôi lại lắc đầu. Lý do ư? Tôi chê anh lương tháng 28 triệu, và tôi nhất định không chịu cưới dù tình yêu đã kéo dài hơn nửa thập kỷ.

Tôi biết, nói ra điều này chắc hẳn nhiều người sẽ nghĩ tôi tham lam, thực dụng, thậm chí là không biết trân trọng hạnh phúc. Nhưng xin hãy nghe tôi giãi bày. Sáu năm không phải là quãng thời gian ngắn. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn, từ những ngày anh mới ra trường, lương ba cọc ba đồng, đến giờ đây anh đã ổn định với mức thu nhập 28 triệu mỗi tháng. Với nhiều người, con số ấy chẳng hề nhỏ, đủ để sống thoải mái ở thành phố, thậm chí dư dả nếu biết chi tiêu. Nhưng với tôi, nó lại là rào cản lớn nhất khiến tôi chần chừ bước vào hôn nhân.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Tôi không phải kiểu con gái mơ mộng về một cuộc sống xa hoa, chồng phải kiếm tiền tỷ hay tặng quà đắt đỏ. Tôi lớn lên trong một gia đình bình thường, bố mẹ làm công nhân, quanh năm tằn tiện. Chính vì thế, tôi hiểu giá trị của đồng tiền và những nỗi lo toan khi kinh tế không vững vàng. Sáu năm bên anh, tôi nhìn thấy nỗ lực của anh, nhưng tôi cũng thấy rõ giới hạn mà anh khó vượt qua. Lương 28 triệu, nghe thì ổn, nhưng với tôi, nó chưa đủ để tôi đặt niềm tin vào một tương lai lâu dài.

Anh làm trong một công ty xây dựng, công việc vất vả, thường xuyên phải đi công trình xa. Mỗi tháng 28 triệu là con số cố định, chưa kể những lúc công ty cắt giảm dự án, thu nhập còn bị ảnh hưởng. Tôi từng ngồi tính toán cùng anh: nếu cưới, chúng tôi sẽ thuê nhà, rồi sinh con, chi phí nuôi dạy, tiền sữa, tiền học, chưa kể những khoản phát sinh không tên. Với mức lương ấy, tôi sợ chúng tôi sẽ rơi vào cảnh túng thiếu, loay hoay mãi không thoát ra được.

Tôi từng hỏi anh: “Nếu em nghỉ làm ở nhà nuôi con, anh có lo nổi không?”. Anh cười, bảo rằng sẽ cố gắng, nhưng ánh mắt anh không giấu được sự lúng túng. Tôi biết anh thật thà, nhưng sự thật thà ấy không thể thay thế cho một kế hoạch tài chính rõ ràng. Tôi không muốn cuộc sống hôn nhân của mình bắt đầu bằng những tháng ngày chật vật, sáng mở mắt đã lo tiền nhà, tiền điện nước. Tôi sợ cái cảnh vợ chồng cãi nhau chỉ vì thiếu tiền, rồi tình yêu đẹp đẽ 6 năm dần tan biến trong những toan tính đời thường.

Có người bảo tôi rằng, yêu nhau lâu thế mà còn đòi hỏi gì nữa, cứ cưới đi rồi cùng nhau phấn đấu. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Hôn nhân không phải là một canh bạc để tôi đặt cược, hy vọng rằng mọi thứ rồi sẽ tốt lên. Tôi cần một sự đảm bảo, không phải để sống sung sướng, mà để không phải rơi vào cảnh khổ sở như bố mẹ tôi ngày trước.

Mỗi lần anh nhắc đến chuyện cưới, tôi lại tìm cách lảng tránh. Anh kiên nhẫn hỏi lý do, tôi đành nói thẳng: “Lương anh thế này, em chưa yên tâm để cưới”. Anh im lặng, rồi bảo rằng anh sẽ cố gắng hơn, nhưng tôi biết, với tính anh, mức 28 triệu đã là ngưỡng cao nhất anh có thể đạt được trong vài năm tới. Tôi không trách anh, vì anh đã làm hết sức. Nhưng tôi không thể lừa dối bản thân rằng mình sẵn sàng bước vào một cuộc hôn nhân đầy bất an.

Tôi thừa nhận, nói ra điều này khiến tôi day dứt vô cùng. Sáu năm bên nhau, anh là người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp. Anh không bao giờ to tiếng với tôi, luôn nhường nhịn, luôn đặt tôi lên trên hết. Có lần tôi ốm, anh chạy khắp thành phố mua thuốc, rồi đứng nấu cháo cả đêm dù hôm sau phải đi làm sớm. Những điều đó, tôi không bao giờ quên. Nhưng tình yêu, đôi khi không đủ để vượt qua thực tế khắc nghiệt của cuộc sống.

Tôi từng tự hỏi, liệu mình có quá thực dụng không? Có phải tôi đã đánh đổi hạnh phúc vì những con số lạnh lùng? Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi không muốn cả hai phải khổ. Nếu cưới nhau mà không có nền tảng kinh tế vững chắc, tôi sợ tình yêu này sẽ sớm tàn phai trong những giọt nước mắt tiếc nuối.

Gần đây, anh lại ngỏ lời lần nữa. Tôi nhìn vào mắt anh, thấy sự chân thành xen lẫn chút mệt mỏi. Tôi biết anh buồn, nhưng tôi vẫn lắc đầu. “Anh tốt, nhưng em chưa sẵn sàng”, tôi nói, giọng nghẹn lại. Anh không nói gì, chỉ gật đầu rồi lặng lẽ rời đi. Tôi ngồi lại một mình, nước mắt rơi mà lòng trống rỗng.

Tôi không biết quyết định của mình đúng hay sai. Có thể sau này tôi sẽ hối hận vì đã từ chối một người đàn ông yêu tôi hết lòng. Nhưng ở thời điểm này, tôi chọn lý trí thay vì cảm xúc. Tôi không muốn cưới chỉ vì đã yêu nhau 6 năm, không muốn bước vào hôn nhân khi vẫn còn lo sợ về ngày mai. Lương 28 triệu của anh, với tôi, chưa phải là bến đỗ an toàn để tôi gửi gắm cả đời.

Sáu năm yêu nhau, tôi và anh đã đi qua biết bao ngọt ngào lẫn cay đắng. Nhưng khi đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân, tôi chọn dừng lại, chỉ vì mức lương 28 triệu mỗi tháng không đủ để tôi đặt trọn niềm tin. Tôi không phủ nhận tình yêu của mình, nhưng tôi cũng không thể đánh cược tương lai vào một chữ “cố”. Có lẽ, đây là cái giá của sự thực tế, và tôi phải chấp nhận nỗi đau để đổi lấy sự bình yên mà tôi luôn tìm kiếm.

Tâm sự của độc giả

Minh Khuê

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/che-ban-trai-luong-thang-25-trieu-co-gai-nhat-dinh-khong-chiu-cuoi-du-yeu-nhau-6-nam-12941.html
Zalo