Về quê vợ dịp nghỉ lễ, hành động của con rể khiến bố mẹ vợ xấu hổ với họ hàng
Thấy con rể như vậy, bố mẹ tôi cũng ngượng chín mặt với họ hàng. Bố tôi chuyển chủ đề sang chuyện khác nhưng không khí đã không được rôm rả như trước.
Tôi người miền Trung, lấy chồng về Hà Nội được hơn 8 tháng. Hiện tôi đang mang thai con đầu lòng ở tháng thứ 6. Từ ngày lấy chồng, do đường xa, tôi lại có bầu nên hai vợ chồng chỉ mới về thăm bố mẹ tôi được đúng một lần sau hôm cưới.
Vì vậy, nghỉ lễ 2/9 năm nay, tôi đã xin phép bố mẹ chồng cho tôi về quê ngoại chơi với ông bà vài hôm. Bởi sau lần này, đến lúc sinh, chắc tôi cũng không về được.
Ban đầu, chồng tôi định ở lại Hà Nội đi xem diễu binh, tuy nhiên, dưới sự thuyết phục của tôi, anh cũng đành đồng ý về quê vợ. Vậy là ngay sau hôm nghỉ, chúng tôi đã thuê xe thẳng từ Hà Nội về quê.

Ảnh minh họa.
Dĩ nhiên, con gái đi lấy chồng xa, nửa năm mới được về thăm bố mẹ nên tôi vô cùng háo hức. Bố mẹ tôi cũng vậy. Mẹ tôi gọi điện liên tục nói mong các con vì năm nay, anh em họ hàng nhà tôi trong đó cũng về quê nhiều, mọi người có dịp sum họp cùng nhau.
Kể từ ngày cưới, đây cũng là lần đầu tiên chồng tôi về quê vợ vào dịp nghỉ lễ đông họ hàng như vậy. Tôi cũng muốn nhân dịp này, dẫn anh đi thăm hỏi họ hàng nội ngoại nhà tôi để thêm gắn kết.
Trưa hôm ấy, chúng tôi về đến nơi, mọi người đã có mặt đông đủ, cơm nước cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Tôi vào bếp phụ mẹ dọn đồ ăn ra, còn chồng ngồi ở bàn uống nước cùng bố và các bác.
Tuy nhiên, thay vì hỏi chuyện mọi người, chồng tôi lại cắm mặt vào điện thoại. Tôi nhìn mà sốt ruột, phải đến nhắc khéo chồng bỏ điện thoại, lúc ấy anh mới chịu bắt chuyện với mọi người.
Đến bữa cơm, mọi người sum vầy đông đủ. Mẹ tôi chuẩn bị đủ món đặc sản quê hương để đón con gái, con rể và thiết đãi họ hàng. Thế nhưng, trong bữa ăn, chồng tôi ăn món nào cũng nhăn mặt. Món thì anh kêu mặn, món thì anh kêu cay quá anh không ăn được. Thấy mẹ tôi ái ngại, tôi phải vội "chữa cháy" nói khẩu vị ăn uống hai miền khác nhau, sau rồi sẽ quen hết.
Lần ấy, tôi đã tỏ ý không hài lòng với chồng, hy vọng anh tế nhị hơn trong lời ăn tiếng nói. Nào ngờ, chỉ vài phút sau, anh bắt đầu khoe khoang về công việc trên thành phố, làm các dự án lớn rồi các khoản lương thưởng hậu hĩnh. Thậm chí trong lời nói, anh còn thể hiện rõ sự phân biệt giàu nghèo, chê ở quê tôi vẫn còn nhiều cái lạc hậu, chậm thay đổi để bắt kịp với xu thế hội nhập.
Tôi biết chồng lớn lên ở môi trường thành phố, lại biết làm kinh tế nhưng thái độ tự cao, coi mình là "cái rốn của vũ trụ" của anh khiến tôi khó chịu vô cùng. Hơn nữa, dịp nghỉ lễ, cả nhà quây quần nói chuyện vui, anh lại lôi tiền bạc vào khiến ai cũng ái ngại.
Đương nhiên, bố mẹ tôi cũng ngượng chín mặt với họ hàng khi thấy con rể như vậy. Bố tôi chuyển chủ đề sang chuyện nghỉ lễ, diễu binh để xoa dịu, nhưng không khí đã không được rôm rả như trước.
Sau bữa cơm, chồng tôi ngồi vắt chân xem điện thoại như một vị khách thực thụ. Anh cũng không để ý đến mọi người xung quanh, cảm giác như anh người thành phố còn mọi người ở quê, không đủ "đẳng cấp" để nói chuyện cùng mình.
Tôi ngồi rửa bát cùng mẹ, vừa làm vừa ấm ức. Nhìn thấy bố tôi từ trên nhà đi xuống với vẻ mặt buồn buồn, tôi càng cảm thấy có lỗi. Nỗi tủi hổ trào lên trong lòng: lẽ ra chồng tôi phải làm cho bố mẹ vợ nở mày nở mặt, chứ không phải khiến ông bà xấu hổ với họ hàng như vậy.
Sau khi mọi người đã về, tôi gọi chồng vào phòng góp ý. Tuy nhiên, anh cho rằng, tính anh không thích xu nịnh, có sao nói vậy, thẳng thắn, không vòng vo. Cứ sống thật ngay từ đầu để mọi người hiểu rõ về con người nhau.
Tối tôi rủ chồng đi thăm hỏi họ hàng thì anh kêu mệt, không muốn đi, nói tôi cứ qua thăm là được. Chưa hết, chồng còn đề nghị tôi về Hà Nội sớm vì anh có hẹn với các bạn học cũ tụ tập ăn nhậu cùng nhau.
Nghe đến đó, nỗi ấm ức càng dâng lên trong tôi. Chồng khiến tôi quá thất vọng. Chẳng lẽ bố mẹ tôi không quan trọng bằng những người bạn của anh sao? Vậy anh về quê vợ để làm gì, để có mặt, để nằm xem điện thoại và gieo cho ông bà thêm nỗi buồn hay sao?
Theo mọi người, tôi phải làm gì với người chồng thế này đây?