Tuyển nhân viên

Công ty của Lý Tổng có liên hệ nghiệp vụ với nhiều ngành quan trọng. Việc này đòi hỏi phải có một người đảm nhiệm vị trí ngoại giao. Lý Tổng đã tuyển khá nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng đều không đạt yêu cầu. Các cô ấy nếu không tính cách hẹp hòi, thì nói năng biểu đạt cũng thiếu sức thuyết phục. Lý Tổng rất đau đầu về vấn đề này.

Hôm chủ nhật Lý Tổng đang ở nhà, bỗng nghe có tiếng gõ cửa. Vừa nghe Lý Tổng đã biết ngay là người bán hàng nên không đáp. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn cố tình không thôi, thế là ông bèn ra mở cửa, nghiêm giọng bảo:

Minh họa Lê Tâm

Minh họa Lê Tâm

- Nhà tôi không cần mua thứ gì.

Đứng trước ông là một cô gái trẻ, khuôn mặt tinh anh. Cô cười nói với ông Lý:

- Thứ lỗi vì quấy rầy, tôi có thể xin chút ít thì giờ quý báu của ông được không ạ?

- Cô bán hàng gì?

Nhìn ria mép của ông Lý, cô bán hàng nói:

- Trước hết tôi xin biếu ông một chiếc dao cạo râu.

- Không lấy tiền phải không? Tốt, cảm ơn!

Nói đoạn ông Lý toan đóng cửa. Cô gái vội vàng giơ tay ngăn lại, tươi cười nói:

- Thưa ông, ông đã hiểu lầm, là thế này, dao cạo râu đương nhiên biếu không, nhưng với điều kiện là ông phải mua một hộp mỹ phẩm.

- Ồ, thì ra không phải cho không! - Lý Tổng giả vờ không hiểu - Nhưng xưa nay tôi không dùng mỹ phẩm bao giờ.

- Ông có thể mua cho bà nhà!

- Bà nhà tôi đã ngoài bốn mươi tuổi cũng không cần.

- Vậy thì ông cũng có thể mua cho nhân tình. Một người đàn ông đẹp lão phóng khoáng như ông không thể không có người tình phải không, thưa ông!

Lý Tổng sa sầm nét mặt:

- Đừng ăn nói bậy bạ, bà xã nhà tôi đang trong nhà, nếu bà ấy nghe thấy…

- Ôi! Xin lỗi, nhưng đây càng có thể chứng minh sự ưu tú của ông, phu nhân của ông chắc chắn sẽ kiêu hãnh hạnh phúc bởi có người chồng tốt như ông!

E rằng không đạt mục đích, cô ta sẽ không buông tha, Lý Tổng bèn dọa:

- Cô đi ngay, không thì tôi sẽ báo cảnh sát!

- Việc này liệu có đáng để ông phải ra tay báo cảnh sát? Ông có quyền có thế, đời sống giàu có, gia đình hạnh phúc, nhàn nhã tự tại, khiến người đời hâm mộ biết chừng nào, khác hẳn tôi làm việc quần quật suốt ngày suốt buổi lại còn bị người ta nhiếc móc.

Quả thật ông Lý không nói nổi, liền đổi giọng:

- Thực ra tôi đã mất việc, không có tiền để mua thứ đồ quý giá này.

- Ông đã mất việc rồi sao? Như thế chứng tỏ điều kiện ông không tốt lắm, thế nên chắc chắn sẽ thiếu cái gì đó. Công ty chúng tôi thứ gì cũng có, ông thử nghĩ xem, thiếu cái gì ngày mai tôi lại mang đến.

Lý Tổng không thể chịu đựng được hơn, liền quát to:

- Tôi không thiếu cái gì hết! - Nói xong ông đóng sập cửa.

Nghĩ lại, ông Lý chợt cười gượng. Cô bé này rắn mày rắn mặt thật, nhưng cũng biết ăn biết nói, năng lực ứng biến giỏi, lại rất biết chịu đựng. Lý Tổng đột nhiên vỗ đùi, đúng rồi, công ty mình hiện đang thiếu người tài như thế, tại sao không tuyển dụng cô ấy vào vị trí ngoại giao? Một cô gái rắn rỏi như vậy đúng là hiếm có.

Ông Lý Tổng tin cô gái sẽ còn đến, công việc của cô ấy không cho phép bỏ lỡ bất cứ cơ hội nhỏ nhặt nào. Hôm sau quả nhiên cô gái kia lại đến. Cô nói:

- Chào ông, xin lỗi lại quấy rầy ông. Nhưng hôm nay tôi đến không phải bán hàng, mà đến báo tin vui. Thế này ạ, thưa ông, chẳng phải ông đã mất việc, đang không có công ăn việc làm? Hôm qua tôi đã báo cáo với Tổng giám đốc công ty. Công ty chúng tôi vừa hay đang thiếu một người bảo vệ, ngài Tổng giám đốc đã đồng ý trả lương cao…

Lý Tổng cứ há mồm trợn mắt không nói được câu nào.

Hiếu Nghiêm (dịch)

Truyện vui của Phàm Di (Trung Quốc)

Nguồn VNCA: https://vnca.cand.com.vn/truyen/tuyen-nhan-vien-i772913/
Zalo