Tôi phát hiện đơn ly hôn trong tủ và hiểu ra hôn nhân đã nguội lạnh từ lâu
Bên ngoài, ai cũng nghĩ gia đình tôi hạnh phúc: vợ chồng hòa thuận, con ngoan, cuộc sống đủ đầy. Nhưng sau tám năm hôn nhân, tôi mới phát hiện vợ đã lặng lẽ chuẩn bị đơn ly hôn.
Chúng tôi cưới nhau đã tám năm, có một bé gái sáu tuổi. Từ bên ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ rằng gia đình tôi hạnh phúc: vợ chồng đều có công việc ổn định, con ngoan ngoãn, nhà cửa đủ đầy. Mỗi lần đi tiệc cưới hay gặp mặt bạn bè, hai vợ chồng luôn sát cánh bên nhau, cười nói vui vẻ. Mẹ tôi vẫn thường tự hào khoe với họ hàng: “Hai đứa nó thương nhau lắm, biết làm ăn, vun vén gia đình.”
Nhưng trong lòng tôi biết, mọi thứ đang dần rạn vỡ.
Khoảng hơn một năm trở lại đây, vợ tôi thay đổi rất nhiều. Em không còn chủ động trò chuyện, ánh mắt tránh né, bữa cơm gia đình cũng trở nên ngắn ngủi. Ăn xong là em đứng dậy dọn dẹp, rồi vào phòng. Em vẫn chăm con, vẫn chu đáo với con từng chút, nhưng giữa chúng tôi hầu như không còn điều gì để nói. Tôi từng nghĩ em mệt mỏi vì công việc, nên đã rủ đi xem phim, du lịch, hay đơn giản là đi dạo như trước. Nhưng lần nào em cũng từ chối, bảo bận hoặc không có tâm trạng.
Cho đến một hôm, khi em đi vắng, tôi cần lấy vài giấy tờ nên tự lục trong ngăn tủ mà hai vợ chồng vẫn dùng chung để cất giữ hồ sơ. Tôi tình cờ phát hiện một tập tài liệu lạ, đó là hồ sơ tư vấn ly hôn, kèm lá đơn đã điền đầy đủ thông tin hai vợ chồng, chỉ thiếu chữ ký.

Ảnh minh họa.
Đêm đó tôi không ngủ được, trằn trọc với hàng loạt câu hỏi: Tại sao? Tôi đã làm gì sai? Em đã nghĩ đến việc rời bỏ tôi từ bao giờ?
Tôi không đối chất. Chỉ âm thầm quan sát. Em vẫn lo cho bữa ăn, vẫn nhắc tôi đón con đúng giờ, vẫn để phần cơm khi tôi về muộn. Nhưng ánh mắt em không còn ấm áp, không còn nụ cười chờ đợi tôi về, cũng chẳng còn những hành động trêu chọc hay vuốt ve bất ngờ như trước. Có lần tôi thấy em ôm con ngồi lặng người nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm như ở một thế giới khác.
Tôi đã hỏi: “Em có gì muốn nói với anh không?”
Em chỉ lắc đầu: “Em vẫn bình thường mà, có gì đâu.”
Tôi nhìn lại bản thân và nhận ra, mình đã vô tâm biết bao. Bao năm qua, tôi mải mê làm việc, đi sớm về khuya, nhiều hôm để mẹ con em ăn cơm một mình. Thói quen không báo trước, nhậu nhẹt về khuya, say mèm rồi nôn ói, để em dọn dẹp một mình… tôi đều xem như bình thường. Khi công việc căng thẳng, tôi cáu gắt vô cớ. Cũng đã bao lâu rồi tôi không ôm vợ trước khi ngủ, không hỏi em hôm nay thế nào, không còn chia sẻ những câu chuyện vặt vãnh như ngày mới yêu.
Vợ từng giận, từng trách móc: “Anh lấy điện thoại làm vợ đi, suốt ngày chỉ ôm cái máy.” Tôi nghe mà để đó. Giờ thì những câu chuyện ấy cũng không còn nữa, em đã im lặng.
Và điều khiến tôi day dứt nhất là chuyện tôi từng đi hát karaoke tay vịn với bạn bè. Tôi đã lỡ bước quá giới hạn trong một lần say xỉn. Khi đó vợ chồng đã hơn tháng không gần gũi, tôi lại thiếu bản lĩnh, buông xuôi. Sau đó, tôi tự hứa sẽ không bao giờ tái phạm, vì lương tâm tôi không chịu nổi. Nhưng tôi sợ… sợ vợ biết được. Sợ điều đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Tôi không biết vợ đã viết đơn ly hôn từ khi nào. Có thể vì còn thương con, hoặc vẫn còn phân vân nên em chưa đưa tôi ký. Nhưng tôi cảm nhận rõ, khoảng cách giữa chúng tôi mỗi ngày một lớn. Thời gian này, tôi cố gắng để ý và quan tâm em hơn, nhưng đáp lại vẫn là sự lạnh lùng và im lặng.
Tôi sợ hỏi thẳng, sợ mình sẽ đẩy mọi thứ đến bước cuối cùng. Nhưng nếu cứ lặng im, có lẽ cuộc hôn nhân này cũng sẽ chết dần trong im lặng.
Tôi viết những dòng này với một hy vọng nhỏ nhoi, mong nhận được lời khuyên từ những ai từng trải hoặc có góc nhìn rõ ràng hơn tôi trong lúc này. Liệu tôi còn có thể cứu vãn cuộc hôn nhân của mình? Và nếu còn cơ hội, tôi nên bắt đầu từ đâu?