Tiếp đất - Nghệ thuật đứng vững ở đỉnh cao

Con diều, dù bay cao đến đâu, cũng cần một sợi dây níu giữ. Một chuyến bay an toàn, dù xa đến nhường nào, cũng cần một đường băng để chạm lại. Và con người, dẫu thành công đến mấy, nếu không còn đứng vững trên mặt đất, sẽ có ngày sụp đổ giữa chính thành tựu đời mình.

Số người đứng được trên những đỉnh cao của thành công luôn ít ỏi, đến mức chính những người ở đó dần chấp nhận một niềm tin tưởng chừng như hiển nhiên: rằng hành trình của họ là hành trình của cô đơn - cô độc, của những đoạn đường không còn ai sánh bước.

Họ tin rằng đó là cái giá phải trả để đi xa hơn, cao hơn, để nhìn thấy những điều mà phần đông chưa từng mường tượng. Và bởi vì ít ai hiểu được cách họ nghĩ, cách họ sống, cách họ quyết định, nên sự cô đơn ấy càng được củng cố như một phần không thể tách rời của thành công.

Nhưng có thật như thế không? Hay chính niềm tin ấy đã khiến họ dần rời xa Đất Mẹ - nơi những bước chân đầu tiên đã từng bắt đầu, nơi vẫn còn những kết nối có thể nuôi dưỡng họ một cách thầm lặng và bền bỉ?

Sự cô đơn trên đỉnh cao bắt đầu từ sự mất kết nối với mặt đất

Từng bước lên đỉnh cao, người thành công từng bước rời xa mặt đất, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ quen dần với những đôi giày lịch lãm, nhưng xa lạ dần với cảm giác bàn chân trần chạm vào đất mát buổi sớm. Họ dành phần lớn thời gian trong những phòng họp kín, giữa ánh đèn nhân tạo và hơi lạnh của điều hòa, đến mức ánh nắng thật ngoài trời dường như chỉ còn là một khái niệm.

Từ tòa nhà bước ra, đã có xe hơi chờ. Nắng không chạm da, mưa không chạm tóc. Cơ thể không cần tự điều tiết. Họ ngồi trên những chiếc ghế êm, được thiết kế tối ưu cho hiệu suất, nhưng cơ bắp đã không còn được thử thách.

Và từ lúc nào, họ không còn sống bằng toàn bộ cơ thể. Đầu óc họ hoạt động tối đa, và những phần còn lại dần dần rơi vào trạng thái hoạt động tối thiểu. Những tín hiệu đầu tiên của sự mất kết nối bắt đầu vang lên, rất khẽ. Một cảm giác trống rỗng không tên. Một nỗi bất an mơ hồ. Những cơn mất ngủ không vì lý do rõ ràng. Một sự mất phương hướng không thể gọi tên giữa những mục tiêu đã đạt được. Họ cô đơn và họ lý giải vì họ… là người thành công.

Nhưng đó là bởi Luân xa gốc - trung tâm năng lượng của sự an toàn, gắn bó, và tồn tại bắt đầu suy yếu.

Luân xa gốc - Gốc rễ của sự sống, bệ đỡ cho sự thành công toàn vẹn

Luân xa này vốn là nơi giúp con người cảm nhận mặt đất dưới chân mình, cảm thấy mình có sự kết nối với vạn vật trong cuộc đời này, cảm thấy đủ đầy từ bên trong. Khi nó mất cân bằng, thì dẫu sống trong một căn penthouse sang trọng nhưng lại luôn thấy thiếu thốn. Có thể ký những hợp đồng tiền tỷ nhưng lại không cảm thấy vững chãi. Có thể nói về “giá trị sống” nhưng lại luôn thấy đời mình đang lướt qua đâu đó, không thật sự chạm vào.

Mất cân bằng ở luân xa gốc khiến họ bắt đầu sống trong sợ hãi tiềm ẩn - sợ thiếu, sợ mất, sợ tụt lùi. Họ có thể không nhận ra, nhưng tâm trí lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác. Và thế là họ tìm mọi cách để “đi xa hơn”: nâng tầm, mở rộng, chinh phục. Nhưng trong sâu thẳm, một phần của họ đang khao khát được quay lại… tiếp đất.

Khi luân xa gốc yếu đi, không chỉ là tinh thần bất an mà cơ thể cũng bắt đầu lên tiếng. Những triệu chứng mơ hồ xuất hiện, lúc đầu chỉ thoáng qua: cảm giác lạnh chân, tê đầu ngón tay, chuột rút vô cớ. Cột sống căng lên, đau âm ỉ. Hông và đầu gối bắt đầu lỏng lẻo. Đôi khi, họ cảm thấy mình như một thân cây thiếu rễ đứng được, nhưng không có lực hút vào lòng đất.

Rồi hệ miễn dịch suy yếu. Các vấn đề về ruột, tiêu hóa, rối loạn chuyển hóa… âm thầm ghé đến. Cảm giác mệt mỏi mơ hồ bao phủ cả ngày, dù giấc ngủ có vẻ đủ. Mỗi sáng thức dậy, như thể họ phải “đăng nhập” lại vào cơ thể mình – chậm chạp, rời rạc, lười bước đi.

Mất cân bằng ở luân xa gốc là mất kết nối với cội rễ. Và khi không còn bám rễ, con người sẽ sống trong trạng thái lơ lửng, chạy đi tìm ý nghĩa, nhưng chẳng thể cảm nhận nổi sự sống trong từng tế bào mình.

Sự thành công ấy, đỉnh cao ấy… có đáng không, nếu để đánh đổi bằng chính sức sống của mình?

Và đó là lúc ta cần học lại một kỹ năng rất đời: Tiếp đất

Chữa lành luân xa gốc không phải là một nghi lễ thần bí. Đó là việc đặt lại bàn chân xuống mặt đất, theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Là bỏ giày ra, để cảm nhận nền đất mát rượi vào sáng sớm, hay thảm cỏ còn đọng sương. Là đi bộ thật chậm, để mỗi bước không phải là một cuộc di chuyển, mà là một cuộc kết nối đích thực với sự sống.

Là ăn một bữa cơm nóng với rau củ mọc từ lòng đất, không phải để "healthy", mà để được tiếp nhận năng lượng vững chãi, đầy đặn, nguyên sơ. Là để hơi thở sâu xuống tận bụng để chạm đến hồ chứa nguyên khí của cơ thể.

Là đứng dưới nắng, để da thịt thật sự tắm mình vào sự sống. Là ôm một thân cây để nhớ ra mình cũng là sinh thể đang thở và hòa nhịp cùng vũ trụ.

Là thiết lập những nghi thức nhỏ mỗi ngày, như ngồi tĩnh lặng trước khi bước vào họp, như thở 10 nhịp trước khi ra quyết định. Những điều tưởng như chậm lại ấy, chính là nhịp đập của sự vững vàng.

Chỉ khi quay lại với mặt đất, ta mới có thể bay xa mà không biến mất hay trở nên vô hình giữa cuộc sống. Chỉ khi cắm rễ sâu, ta mới có thể sinh hoa kết trái bền vững. Và chỉ khi sống bằng toàn bộ cơ thể, ta mới thực sự hiện diện trong đời mình như một dòng sống.

Đỉnh cao không cô đơn, nếu chạm đất bằng đôi chân trần và trái tim tỉnh thức

Sự vững chãi không đến từ số tài sản hay những kế hoạch dài hơi. Nó đến từ việc chúng ta có thể bước chân trần trên mặt đất, mà không thấy hụt hẫng hay xa lạ.

Tiếp đất không phải là bước lùi khỏi khát vọng mà là bước sâu vào chính mình. Người tiếp đất không chỉ đứng vững trên đỉnh cao, họ trở thành đỉnh cao, vững chãi, sống động và lan tỏa.

(*) Chuyên gia Sức khỏe Thân - Tâm - Trí (Holistic Wellness Coach)

Nguyễn Thế Mai Chi

Nguồn DNSG: https://doanhnhansaigon.vn/tiep-dat-nghe-thuat-dung-vung-o-dinh-cao-319219.html
Zalo