Tiêm kích cổ điển J-6 bất ngờ thành 'quân bài chiến lược' mới của Trung Quốc
Tiêm kích J-6 trở lại trên bầu trời Trung Quốc với vai trò hoàn toàn mới, đó là trở thành UAV tự sát, có nhiệm vụ làm bão hòa phòng không đối phương và tấn công trực diện.

Tại buổi giới thiệu trước Triển lãm Hàng không Cháng-chun 2025, Trung Quốc đã khiến giới quan sát bất ngờ khi công khai một chiếc J-6 được chuyển đổi thành máy bay chiến đấu không người lái.

Động thái này cho thấy Bắc Kinh không chỉ tập trung vào phát triển công nghệ hiện đại, mà còn tận dụng triệt để nguồn tài sản quân sự cũ để phục vụ chiến lược trong tương lai.

J-6 vốn là phiên bản do Trung Quốc chế tạo dựa trên mẫu MiG-19 của Liên Xô. Đây từng là xương sống của Không quân Trung Quốc nhiều thập kỷ trước, trước khi bị thay thế bởi các loại tiêm kích mới hơn.

Giờ đây, thay vì bị bỏ quên trong kho, J-6 được tái sinh dưới dạng “máy bay không người lái cảm tử”.

Ở phiên bản mới, khung thân J-6 được giữ lại nhưng nhiều chi tiết đã thay đổi: buồng lái bỏ ghế phi công, súng máy được tháo bỏ, hệ thống điều khiển được thay bằng thiết bị tự động và liên kết dữ liệu từ mặt đất.

Máy bay vẫn giữ tốc độ vượt âm, tầm hoạt động khoảng 560 km và có thể mang theo tới nửa tấn vũ khí hoặc thiết bị phụ trợ.

J-6 sử dụng hai động cơ phản lực turbojet WP-6 do Trung Quốc sản xuất, bản sao của động cơ Tumansky RD-9.

Thiết kế của J-6 khá gọn gàng, với chiều dài hơn 12 mét, sải cánh khoảng 9 mét và chiều cao gần 4 mét. Trọng lượng rỗng của nó vào khoảng hơn 5 tấn, trong khi trọng lượng cất cánh tối đa có thể lên đến gần 9 tấn.

Điểm nổi bật của J-6 vào thời kỳ ra mắt là khả năng bay vượt âm. Máy bay có thể đạt tốc độ hơn 1.400 km/h, tương đương khoảng Mach 1,3 đến 1,4, với trần bay trên 17 km.

Tầm hoạt động hiệu quả của J-6 vào khoảng hơn 600 km trong nhiệm vụ chiến đấu, nhưng khi mang thùng nhiên liệu phụ, nó có thể bay xa tới hơn 2.000 km, cho phép thực hiện các chuyến bay chuyển sân hoặc hộ tống dài tuyến.

Về vũ khí, J-6 được trang bị hệ thống pháo 30 mm ở mũi, tạo ưu thế trong các trận không chiến tầm gần. Dưới cánh, máy bay có bốn giá treo vũ khí, có thể mang bom, rocket hoặc tên lửa không đối không tầm ngắn như PL-2 hay PL-5, vốn là các bản sao và cải tiến từ tên lửa Liên Xô K-13.

Tuy nhiên, tải trọng vũ khí của J-6 không quá lớn, chỉ khoảng từ 500 kg đến 1 tấn, phù hợp với vai trò đánh chặn và hỗ trợ chiến thuật, chứ không phải tấn công hạng nặng.

Trong suốt vòng đời phục vụ, J-6 có nhiều biến thể. Phiên bản cơ bản là J-6, rồi đến J-6A, J-6B và J-6C với những cải tiến khác nhau về vũ khí và điện tử. Ngoài ra còn có JJ-6 hay FT-6 – loại huấn luyện hai chỗ ngồi – được sản xuất để đào tạo phi công.

Theo các nguồn tin, Trung Quốc đã bắt đầu chuyển đổi J-6 thành mục tiêu bay không người lái từ những năm 1990.

Tuy nhiên, việc công khai tại Cháng-chun cho thấy Bắc Kinh đã tiến thêm một bước, biến J-6 không chỉ là mục tiêu huấn luyện, mà còn là công cụ tác chiến thực sự.

Lợi ích lớn nhất của dự án này nằm ở chi phí và số lượng. Trung Quốc hiện được cho là còn hàng nghìn khung J-6 trong kho, trong đó hàng trăm chiếc đã được cải tiến.

Với số lượng lớn, J-6 không người lái có thể được phóng đi theo từng tốp, khiến hệ thống radar và phòng không của đối phương phải hoạt động hết công suất.

Những chiếc UAV này có thể làm “mồi nhử”, hút hỏa lực phòng không, làm rối loạn hệ thống chỉ huy hoặc trực tiếp mang vũ khí tấn công vào mục tiêu.

So với các máy bay không người lái tàng hình hiện đại như GJ-11, J-6 rõ ràng lạc hậu và dễ bị bắn hạ. Nhưng chính yếu tố “rẻ và nhiều” lại khiến nó trở thành mối lo ngại.

Một làn sóng J-6 không người lái lao tới có thể buộc đối phương tiêu tốn số lượng lớn tên lửa phòng không đắt tiền, mở đường cho những đòn tấn công bằng vũ khí tinh vi hơn.

Việc Bắc Kinh bố trí các căn cứ chứa J-6 gần eo biển Đài Loan cũng hé lộ mục tiêu chiến lược: chuẩn bị cho các kịch bản xung đột cường độ cao, nơi khả năng tung ra hàng trăm máy bay không người lái trong thời gian ngắn sẽ tạo lợi thế áp đảo.

Sự trở lại của J-6 trong vai trò mới là minh chứng rõ ràng cho cách tiếp cận thực dụng của Trung Quốc: không bỏ phí bất kỳ nguồn lực nào, kể cả những khung thân tưởng chừng đã thuộc về bảo tàng.

Trong chiến tranh hiện đại, công nghệ cao là quan trọng, nhưng đôi khi số lượng và khả năng hy sinh mới là yếu tố quyết định trên chiến trường.