Núi trong lòng phố

Người ta vẫn nói, muốn tìm núi, hãy về với rừng. Nhưng ở Đà Nẵng, giữa lòng phố vẫn có núi không chỉ một, mà là năm ngọn, vươn mình kiêu hãnh như những cột mốc thời gian, đứng đó suốt bao thế kỷ để kể câu chuyện của đất trời. Ngũ Hành Sơn, cái tên đã đi vào thơ ca, vào tranh ảnh, vào ký ức của biết bao người đến đây. Và hôm nay, tôi chọn một ngày nhiều nắng để bắt đầu hành trình chinh phục 'ngọn núi trong lòng phố' này.

Ngũ Hành Sơn là điểm đến lý tưởng trong hành trình khám phá, du lịch Đà Nẵng (ảnh: sưu tầm).

Ngũ Hành Sơn là điểm đến lý tưởng trong hành trình khám phá, du lịch Đà Nẵng (ảnh: sưu tầm).

Buổi sáng, thành phố vừa thức giấc. Nắng từ biển Mỹ Khê tràn vào, dát vàng lên từng mái nhà. Ngũ Hành Sơn hiện ra từ xa, như một bức bình phong khổng lồ được khéo léo đặt giữa phố. Xe tôi lăn bánh chậm rãi qua những con đường thẳng tắp, hai bên là hàng dừa nghiêng nghiêng trong gió. Càng đến gần, núi càng rõ hình khối, xanh thẫm màu cây lá, chen giữa là màu xám rêu của đá vôi và thoáng đâu đó là ánh sáng phản chiếu từ những mái chùa ẩn khuất.

Tôi bắt đầu từ Thủy Sơn, ngọn núi lớn nhất và cũng nổi tiếng nhất trong năm ngọn. Cổng vào tĩnh lặng dưới những tán cây cổ thụ. Những bậc thang đá dẫn lên cao, uốn lượn quanh triền núi. Tiếng bước chân của khách hòa cùng tiếng chim, tiếng gió luồn qua khe lá, tạo thành một bản nhạc dịu dàng. Mỗi bước chân là một bước rời xa phố xá, rời xa tiếng xe máy, tiếng còi inh ỏi, để bước vào một thế giới khác, thế giới của đá, của cây, của những dấu vết cổ xưa.

Leo được một đoạn, tôi gặp Vọng Giang Đài. Từ đây, sông Cổ Cò như dải lụa xanh uốn lượn giữa những ruộng lúa và xóm nhỏ. Xa xa, biển Đông trải dài bất tận, mặt nước loang loáng nắng như dát bạc. Tôi đứng lặng hồi lâu, để gió biển mặn mòi thấm vào từng hơi thở. Có lẽ, chính sự giao hòa của núi, biển và sông đã tạo nên sức hút rất riêng có của Ngũ Hành Sơn.

Tiếp tục leo, tôi ghé vào chùa Linh Ứng ngôi chùa cổ nằm trên lưng núi, được bao bọc bởi rừng cây. Trong không gian trầm mặc, tiếng chuông chùa ngân lên, trôi lững lờ giữa mây trời. Hương trầm phảng phất, mùi gỗ, mùi đá và mùi hoa cỏ hòa quyện, tạo nên cảm giác vừa linh thiêng vừa gần gũi. Tôi bước chậm qua từng gian điện, lặng ngắm những pho tượng đã nhuốm màu thời gian, nghĩ về bao thế hệ người đã đặt chân lên đây, mỗi người mang theo một tâm sự riêng để gửi gắm.

Đỉnh Thủy Sơn mở ra trước mắt tôi như một khoảng trời mới. Từ đây, nhìn xuống, phố Đà Nẵng hiện ra rõ ràng, những con đường cắt nhau vuông vắn, những tòa nhà xen lẫn mảng xanh, và phía xa là biển. Cảm giác đứng giữa núi mà vẫn thấy phố, đứng giữa phố mà vẫn nghe tiếng núi, thật khó tả. Nó khiến tôi nhận ra, đôi khi, thiên nhiên và con người không nhất thiết phải tách biệt. Chúng có thể cùng tồn tại, cùng thở chung một bầu không khí, miễn là ta biết trân trọng nhau.

Nhưng có lẽ ấn tượng nhất của chuyến đi này là khi tôi bước vào động Huyền Không. Cửa động hẹp, nhưng bên trong mở ra một khoảng không rộng lớn, trần động cao và sáng nhờ những khe đá để ánh nắng rót xuống thành từng cột. Ánh sáng ấy như những dải lụa vàng, mềm mại quấn quanh tượng Phật, làm bừng lên vẻ an nhiên. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi ẩm mát của đá. Tôi ngẩng lên, thấy bầu trời xanh lọt qua ô cửa đá tự nhiên, như thể cả vũ trụ đang ghé mắt nhìn vào đây.

Ngồi trong động, tôi nghe được cả tiếng thời gian. Những giọt nước từ trần đá rơi xuống, từng giọt một, kiên nhẫn bào mòn và tạo hình những khối nhũ hàng trăm năm. Tất cả diễn ra chậm rãi, không vội vàng, như một lời nhắc rằng cuộc sống này không phải lúc nào cũng cần hối hả.

Buổi trưa, tôi nghỉ chân ở một quán nhỏ dưới chân núi. Chén chè sâm mát lạnh, vị ngọt thanh thấm vào cổ họng, đưa tôi trở lại thực tại sau những giờ chìm trong không gian cổ kính. Bà chủ quán kể cho tôi nghe chuyện xưa của núi, rằng mỗi ngọn núi trong Ngũ Hành Sơn đều mang tên một yếu tố trong ngũ hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Và rằng ngày xưa, nơi đây từng là một vùng biển, rồi qua hàng triệu năm, đá vôi nhô lên, trở thành núi, thành những cột mốc tự nhiên giữa đồng bằng. Câu chuyện ấy khiến tôi thấy mình đang ngồi ngay trên một trang sách cổ của trái đất, và mỗi tảng đá, mỗi khối nhũ đều là con chữ của thiên nhiên.

Toàn cảnh Ngũ Hành Sơn (ảnh: internet).

Toàn cảnh Ngũ Hành Sơn (ảnh: internet).

Buổi chiều, tôi thử leo thêm Mộc Sơn và Hỏa Sơn. Mộc Sơn tĩnh lặng hơn, ít khách, đường đi len qua những bụi cây, thỉnh thoảng gặp một tảng đá khắc chữ Hán. Hỏa Sơn thì gồ ghề và hoang sơ hơn, từ đây nhìn về phía Tây có thể thấy núi non trùng điệp nối dài. Mỗi ngọn núi một dáng vẻ, nhưng tất cả đều góp phần tạo nên bức tranh hài hòa của Ngũ Hành Sơn, một bức tranh mà phố thị chỉ là phần nền để tôn lên vẻ đẹp vĩnh hằng của đá và cây.

Khi mặt trời bắt đầu ngả xuống, tôi quay lại Thủy Sơn để ngắm hoàng hôn. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ vách đá, biến những bậc thang thành dải lụa hồng. Phía dưới, phố đã lên đèn, những vệt sáng vàng chạy dài như những dòng sông ánh sáng. Giữa khung cảnh ấy, tôi chợt hiểu ra rằng "núi trong lòng phố" không chỉ là một vị trí địa lý. Nó còn là một cách sống, một sự cân bằng mà thành phố này gìn giữ để giữa nhịp sống hối hả, con người vẫn có một chốn để trở về, để thở chậm, để tìm lại chính mình.

Tôi rời núi khi trời đã tối. Đứng ở cổng nhìn lại, những ngọn núi lặng lẽ như những người bạn già, không phô trương nhưng vẫn hiện diện vững chãi. Dù mai này tôi có đi xa, hình ảnh "núi trong lòng phố" vẫn sẽ ở lại, như một ký ức ấm áp về Đà Nẵng, thành phố mà trong nhịp tim của nó, có cả nhịp thở của núi và biển.

Tạp bút: Liên Phạm

Nguồn CAĐN: https://cadn.com.vn/nui-trong-long-pho-post317474.html
Zalo