NS Phượng Liên hát lại 'Nửa đời hương phấn' trong nỗi nhớ sân khấu không nguôi

Trong ánh mắt của Phượng Liên chưa bao giờ bà rời xa sân khấu, cũng như bà chưa từng rời xa ký ức đẹp về nghệ thuật trong trái tim mình.

Từ trái sang: NSND Lệ Thủy, NSND Thanh Tuấn và NS Phượng Liên

Từ trái sang: NSND Lệ Thủy, NSND Thanh Tuấn và NS Phượng Liên

Trong không khí ấm áp, chan chứa nghĩa tình của chương trình họp mặt "Phượng Liên về với quê hương" (tối 16-12), câu nói mộc mạc mà đầy xúc động của nữ nghệ sĩ đã khiến cả khán phòng lắng lại: "Tôi nhớ sân khấu và khán giả thân thương".

Phượng Liên - Bền bỉ trên chặng đường nghệ thuật

Đó không chỉ là lời tâm sự của một nghệ sĩ xa sân khấu đã lâu, mà còn là tiếng vọng của cả một đời người gắn bó trọn vẹn với cải lương – loại hình nghệ thuật đã nuôi dưỡng tâm hồn, danh tiếng và số phận của bà.

1000005930

1000005931

Sau nhiều năm xa quê hương, trở lại trong vòng tay bạn bè, đồng nghiệp và khán giả, nghệ sĩ Phượng Liên không giấu được niềm xúc động. Bà nhớ sân khấu, nơi từng chứng kiến những thăng hoa, những giọt nước mắt và cả những khoảnh khắc lặng thầm phía sau ánh đèn.

Bà nhớ khán giả, những con người đã dành cho mình tình yêu bền bỉ, nâng đỡ bà qua từng vai diễn, từng chặng đường nghệ thuật.

NS Phượng Liên và NS Phương Bình

NS Phượng Liên và NS Phương Bình

Trong buổi họp mặt, ký ức sân khấu không chỉ được gọi tên bằng lời nói, mà còn sống dậy bằng những bài ca cổ, trích đoạn kinh điển như những mạch nguồn chảy suốt lịch sử cải lương Nam Bộ.

Phượng Liên nhớ những ký ức về đồng nghiệp

Khi NSƯT Diệu Hiền cất giọng với bài vọng cổ "Trụ vương thiêu mình" (soạn giả Viễn Châu), không gian như lắng lại. Chất bi tráng, hào sảng của vai Trụ Vương hòa quyện cùng chiều sâu giọng ca, gợi nhắc một thời vàng son của sân khấu cải lương nơi những vai diễn lịch sử từng làm rung động bao thế hệ.

Tiếp nối mạch cảm xúc ấy là trích đoạn "Đường gươm Nguyên Bá" qua phần biểu diễn của các nghệ sĩ Chí Tâm, Lê Tứ và Hà Như.

Không cần phô trương kỹ thuật, các nghệ sĩ chọn cách diễn dung dị nhưng chắc tay, như một lời tri ân dành cho thế hệ đi trước và cho chính những giá trị bền vững của nghệ thuật cải lương: lòng trung nghĩa, khí phách và đạo làm người.

NSND Lệ Thủy, NS Phượng Liên và NSND Ngọc Giàu

NSND Lệ Thủy, NS Phượng Liên và NSND Ngọc Giàu

Đặc biệt xúc động là khoảnh khắc NSND Ngọc Giàu cất giọng ngâm thơ lớp Thị Lộ gặp Nguyễn Trãi trong vở "Rạng ngọc Côn Sơn" (tác giả Xuân Phong) đã làm Phượng Liên khóc thật nhiều.

Giọng ca mộc mạc mà sâu lắng của NSND Ngọc Giàu như một lời tự sự về nhân cách, về cốt cách người nghệ sĩ – những "viên ngọc" của sân khấu được mài giũa bằng năm tháng lao động nghệ thuật nghiêm cẩn.

Trong ánh mắt Phượng Liên khi lắng nghe đồng nghiệp, người ta thấy rõ niềm kính trọng, sự đồng cảm và tình tri kỷ hiếm có giữa những người cùng chung một đời sân khấu.

Bà luôn lưu giữ những ký ức đẹp về đồng nghiệp. Trước đó bà đã cùng với NSND Lệ Thủy đến thăm NS Hồng Nga. "Thương lắm, Hồng Nga bây giờ không còn nhớ gì hết, nhưng hễ nói chuyện nghề hát là Hồng Nga nhớ" - bà xúc động kể.

NSND Lệ Thủy và NS Phượng Liên đến thăm NS Hồng Nga (giữa)

NSND Lệ Thủy và NS Phượng Liên đến thăm NS Hồng Nga (giữa)

Phượng Liên khắc ghi kỷ niệm ngày họp mặt

Không khí họp mặt càng thêm ấm áp khi tập thể nghệ sĩ cùng hòa giọng bài "Lý chim quyên" (soạn giả Loan Thảo) do NSND Lệ Thủy và NS Tuấn Thanh "lĩnh xướng".

Những bài ca quen thuộc vang lên như lời gọi mùa, gọi ký ức, gọi những tháng ngày rong ruổi với gánh hát, với sân khấu làng quê và những đêm diễn sáng đèn.

Ở đó, cải lương không chỉ là nghệ thuật biểu diễn, mà còn là đời sống, là ký ức tập thể của nhiều thế hệ nghệ sĩ và khán giả.

Với riêng NS Phượng Liên, chương trình họp mặt còn là dịp để bà trở lại sân khấu bằng chính giọng ca của mình. Khi bà song ca "Lòng mẹ" (soạn giả Viễn Châu) cùng NSƯT Lê Tứ, khán phòng như lắng đọng trong cảm xúc thiêng liêng.

Giọng ca của NS Phượng Liên, dù không còn sung sức như thời đỉnh cao, vẫn giữ được độ mộc mạc, chân thành làm nên sức lay động đặc biệt của cải lương.

Khoảnh khắc đáng nhớ khác là màn song ca "Nửa đời hương phấn" (soạn giả Hà Triều – Hoa Phượng) cùng NSND Lệ Thủy và NSND Trọng Hữu.

Ba giọng ca, ba số phận nghệ sĩ, hòa quyện trong một trích đoạn kinh điển, như kể lại chính cuộc đời sân khấu với bao thăng trầm, vinh quang và hy sinh.

Ở đó, NS Phượng Liên là người nghệ sĩ sau bao năm xa cách trở về, bà đã sống lại với ký ức cải lương thật trọn vẹn. Chương trình họp mặt "Phượng Liên về với quê hương" vì thế không đơn thuần là một buổi gặp gỡ, mà là một cuộc trở về tinh thần.

Trở về với sân khấu, với khán giả, với những vai diễn đã làm nên tên tuổi và với tình nghĩa đồng nghiệp bền chặt theo năm tháng.

Lời tâm sự "Tôi nhớ sân khấu và khán giả thân thương" không khép lại chương trình, mà mở ra một khoảng lặng để mỗi người cùng suy ngẫm: về giá trị của nghệ thuật truyền thống, về trách nhiệm gìn giữ và về những con người đã dành trọn đời mình cho ánh đèn sân khấu.

Bài và ảnh: Thanh Hiệp

Nguồn NLĐ: https://nld.com.vn/ns-phuong-lien-hat-lai-nua-doi-huong-phan-trong-noi-nho-san-khau-khong-nguoi-196251217110559541.htm