Kỹ năng tự vệ nơi công sở để tránh bị quấy rối
Quấy rối tại nơi làm việc không phải lúc nào cũng thô bạo. Có khi nó ẩn trong những câu bông đùa, ánh nhìn soi mói hay tin nhắn lúc đêm muộn. Không biết cách tự vệ, phụ nữ có thể phải trả giá bằng những vết thương vô hình và nhiều cơ hội bị kìm hãm.

Ảnh minh họa
Tôi không kể câu chuyện này để tìm kiếm sự thương hại. Tôi kể vì chính mình từng ngu ngốc tin rằng im lặng có thể giải quyết được mọi thứ. Im lặng có thể giúp mình tránh rắc rối lúc đó nhưng cũng là cánh cửa khóa mình lại trong nỗi sợ, sự suy diễn tiêu cực và cảm giác tự nghi ngờ chính bản thân.
Tôi có chuyên môn tốt, giao tiếp ổn, độc lập tài chính. Vậy mà có những lúc, tôi ngồi một mình trong phòng làm việc và tự hỏi: "Có phải mình đang nghĩ quá lên không? Có nên bỏ qua để tránh phiền phức không?". Những lần tự vấn ấy chính là dấu hiệu đầu tiên cho thấy tôi bắt đầu tự nghi ngờ chính mình, điều thường xảy ra với những người bị quấy rối nơi công sở.
Tôi tìm hiểu và nhận ra quấy rối tại nơi làm việc nhiều khi rất tinh vi, khó gọi tên. Chính sự "không gọi tên được" đó khiến tôi lầm tưởng rằng mọi thứ vẫn bình thường.
Ở công ty cũ, một đồng nghiệp nam đã có gia đình thường nói với tôi những câu như: "Em mặc thế này khiến anh khó tập trung làm việc quá", hay "Nhìn em hôm nay anh không chịu nổi"… Tôi chỉ cười cho qua, tưởng rằng mình đang cư xử khéo léo, nhưng thật ra tôi đang che giấu sự khó chịu trong lòng.
Từ đó, tôi ngại ra bãi xe một mình nếu trùng giờ với anh ta. Tôi cố ngồi xa trong các cuộc họp. Tôi thay đổi cách ăn mặc, chỉ để tránh bị nhận xét. Tôi tưởng mình đang "kiểm soát tình hình", nhưng thực ra là đang thu mình lại.
Sau đó, tôi bắt đầu tự vệ theo cách rất đời thường, đó là lưu lại bằng chứng. Tôi giữ những tin nhắn của anh ta có ghi rõ ngày giờ các lần khiến tôi bất an, chụp màn hình email và lưu trong một thư mục riêng. Đó là chiếc phao cứu sinh giúp tôi bảo vệ bản thân khi cần.
Khi sự quấy rối vượt quá sức chịu đựng, tôi đã báo cáo sự việc. Công ty cũ xử lý, anh ta bị cảnh cáo và mọi chuyện dừng lại.
Đó là điều tôi từng trải qua, cũng là điều tôi muốn chia sẻ để nhắc các bạn nữ và nhắc chính mình về cách tự vệ nơi công sở. Hãy bắt đầu từ những điều tưởng chừng nhỏ nhất nhưng vô cùng quan trọng. Trước hết, cần hiểu rõ ranh giới cá nhân, nhận ra khi nào một câu nói hay ánh nhìn khiến mình bất an. Hãy chủ động lưu giữ dữ kiện làm "bằng chứng" khi cần thiết. Tập thói quen tìm hiểu cơ chế báo cáo, phản hồi tại cơ quan mình. Quan trọng nhất, học cách dứt khoát không tự đổ lỗi cho bản thân. Bởi đôi khi, điều khiến phụ nữ tổn thương trước tiên không phải hành vi của người khác, mà là cảm giác "có lẽ mình đang làm quá lên" trong chính nội tâm mình. Đó là cái bẫy phổ biến và để thoát ra, tôi đã phải thật tỉnh táo.
Điều quan trọng nhất là đừng im lặng. Là người từng trải qua nỗi sợ vô hình ấy, tôi hiểu rằng im lặng chỉ khiến tổn thương kéo dài. Tôi từng phân vân, ngờ vực cảm giác của mình, tự hỏi liệu điều mình thấy có "đáng" để lên tiếng hay không. Cuối cùng, tôi đã tin vào trực giác. Nếu một hành vi khiến bạn thấy khó chịu, một câu nói làm bạn thấy bị xem thường, hay một tin nhắn khiến bạn thấy bị xâm phạm, thế là đủ để bạn hành động. Đừng đợi đến khi mọi thứ trở nên lộ liễu và gây tổn thương sâu sắc hơn.
Tôi đã hiểu rằng, tự vệ không phải né tránh xung đột. Tự vệ là bảo vệ lòng tự trọng, giữ lấy quyền bình yên trong công việc, không để mình bị gạt khỏi đường băng phát triển chỉ vì sợ rắc rối. Tôi đã chọn đối diện, yêu cầu hành vi sai trái dừng lại. Bởi không ai có quyền lấy đi sự an toàn trong tâm hồn một người phụ nữ, dù chỉ bằng những lời nói.





























