Không gian tưởng niệm nạn nhân COVID-19 ở TP HCM: Nơi hồi sinh từ mất mát
Công trình tưởng niệm nạn nhân COVID-19 ở TP HCM được kỳ vọng là 'không gian chữa lành', biểu tượng sức sống kiên cường và giáo dục tinh thần đoàn kết
Người dân TP HCM mong muốn không gian tưởng niệm nạn nhân COVID-19 là nơi tri ân, biểu tượng hồi sinh và "không gian chữa lành", giúp biến mất mát thành sức mạnh.
Biểu tượng tri ân và sức sống kiên cường
Theo bà Trương Lê Mỹ Ngọc - Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch HĐND phường Tân Sơn Hòa (TP HCM) - việc thành phố xây dựng không gian tưởng niệm nạn nhân COVID-19 là một cử chỉ tri ân nhân văn sâu sắc. Dưới góc nhìn của một người dân, bà xúc động khi nhớ lại những ngày tháng bão dịch đong đầy tình yêu thương, sẻ chia và sức mạnh của tinh thần "thành phố nghĩa tình", đồng thời nhấn mạnh chính sự quan tâm của cả nước đã tiếp sức cho thành phố đứng vững. Bà Ngọc xem không gian tưởng niệm là biểu tượng của lòng nhân ái, tinh thần đoàn kết, sức sống kiên cường và là địa chỉ đỏ giáo dục thế hệ mai sau.

Khu đất số 1 Lý Thái Tổ nhìn từ trên cao. Ảnh: HOÀNG TRIỀU
Không chỉ dừng lại ở ý nghĩa biểu tượng đó, TS Tô Văn Trường mong muốn công trình tại số 1 Lý Thái Tổ trở thành một không gian sống động, lan tỏa tinh thần nhân ái, đoàn kết và sáng tạo. Theo ông Trường, bên cạnh yếu tố nghệ thuật và cảnh quan xanh, công trình cần có một không gian đặc biệt để trưng bày tư liệu, hình ảnh, câu chuyện chân thực về những cá nhân đã hy sinh, cống hiến, để công trình thực sự trở thành ký ức và lời nhắc nhở về sức mạnh cộng đồng.
Hợp tình, hợp lý, rất nhân văn
Hoàn toàn ủng hộ việc thành phố xây dựng không gian tưởng niệm, ông Trần Văn Minh (phường Sài Gòn, TP HCM) chia sẻ đây là việc làm "hợp tình, hợp lý và rất nhân văn". Từng chứng kiến nỗi đau mất mát quá lớn trong đại dịch, ông Minh xem đây trước hết là một nơi để xoa dịu, chữa lành vết thương tinh thần. Nó là chốn đi về cụ thể cho những người ở lại, như vợ mất chồng, con mất cha mẹ, để họ cảm thấy người thân không bị lãng quên. Ngoài ra, ông Minh nhấn mạnh công trình còn là lời tri ân sâu sắc đến đồng bào đã mất, đồng thời "khắc cốt ghi tâm" sự hy sinh của hàng ngàn y - bác sĩ, chiến sĩ và tình nguyện viên. Ông tin rằng nhìn lại không phải để chìm trong đau buồn mà là để biến nỗi đau thành sức mạnh, trân trọng sự sống và là biểu tượng cho sức sống kiên cường, sự hồi sinh của thành phố.
Cùng chung mong muốn này, bà Lê Ngọc Anh (phường Tăng Nhơn Phú, TP HCM) cho rằng đây là trách nhiệm với lịch sử và thế hệ tương lai. Bà đồng tình không gian tưởng niệm sẽ là một "chứng nhân lịch sử", giúp những hy sinh, mất mát và tinh thần đùm bọc trong đại dịch không bị thời gian làm phai mờ. Bà lo ngại nếu không có công trình này, 10 - 20 năm nữa, con cháu sẽ không thể cảm nhận hết sự tàn khốc của dịch bệnh và sức mạnh phi thường của tình người TP HCM. Bà Ngọc Anh còn kỳ vọng đây sẽ là một "không gian chữa lành" thông qua nghệ thuật. Bà mong muốn một tác phẩm điêu khắc công cộng, nơi ngôn ngữ của kiến trúc, ánh sáng và cây xanh hòa quyện, mang đến cảm nhận về sự thanh thản và hy vọng, chứ không gợi lại sự bi thương nặng nề. Đây sẽ là một di sản về cảm xúc và một điểm nhấn nhân văn cho đô thị.






























