Khán giả 'nín thở' từng phút xem 'Tử chiến trên không'
Lấy cảm hứng từ vụ cướp máy bay DC-4 năm 1978, 'Tử chiến trên không' của đạo diễn Hàm Trần đưa khán giả vào 118 phút căng thẳng. Trong khoang máy bay chật hẹp, cuộc đấu trí giữa nhóm không tặc và phi hành đoàn diễn ra nghẹt thở, để lại nhiều suy ngẫm về tình người và sự đoàn kết.
Năm 2025 chứng kiến nhiều dấu ấn thú vị của điện ảnh Việt. Sau hiện tượng "Mưa đỏ", khán giả lại có thêm một bộ phim gây chú ý: "Tử chiến trên không" của đạo diễn Hàm Trần. Lấy cảm hứng từ vụ cướp máy bay DC-4 năm 1978 – một trong những biến cố nghiêm trọng của hàng không Việt Nam – tác phẩm đưa người xem trở lại bối cảnh những năm hậu chiến, khi một chuyến bay dân dụng đối diện hiểm nguy chỉ trong vài chục phút căng thẳng.

Kaity Nguyễn và Trâm Anh đảm nhận vai tiếp viên hàng không trên chuyến bay định mệnh
Kịch bản dồn nén, nhịp phim “căng như dây đàn”
Hàm Trần không đơn thuần tái hiện những dữ kiện khô khan mà biến câu chuyện thành một cuộc “tử chiến” đúng nghĩa. Mở đầu phim, ông cho khán giả thấy bức tranh ngành hàng không Việt những năm hậu chiến: thủ tục an ninh sơ sài, trang thiết bị còn thiếu, tạo kẽ hở cho những kẻ liều lĩnh. Chỉ ít phút sau khi cất cánh, khán giả lập tức bị cuốn vào cuộc giằng co giữa băng không tặc bốn người do Long (Thái Hòa) cầm đầu và tập thể phi hành đoàn, cảnh vệ, hành khách.
Không gian chật hẹp của khoang máy bay – mô phỏng gần như 1:1 với chiếc DC-4 – trở thành chiếc “buồng cộng hưởng” cho nỗi sợ, nơi từng âm thanh rung kim loại, từng ánh nhìn hoảng loạn đều được ống kính Hoàng Trung Nam ghi lại đầy ám ảnh. Hàm Trần khéo léo đẩy cao kịch tính bằng tiết tấu dồn dập, những pha hành động tay không xen kẽ dao, súng, lựu đạn, thi thoảng “xả van” bằng mẩu thoại hài duyên dáng để khán giả kịp thở.

Thanh Sơn và Lợi Trần mang đến cho khán giả những pha hành động mãn nhãn
Hàm Trần khéo léo duy trì nhịp phim dồn dập: những pha ẩu đả tay không đan xen cảnh dùng dao, súng, lựu đạn, đôi khi được xen kẽ vài khoảnh khắc hài hước để người xem kịp “thở”. Càng về cuối, hai cao trào – trận giằng co trên không và cuộc đối đầu sau khi máy bay hạ cánh – được dàn dựng chặt chẽ, giữ nguyên mức căng thẳng cho tới phút chót. Phim dán nhãn 16+ không chỉ vì bạo lực máu me, mà còn vì nó dám đưa khán giả vào một “cơn bão” tâm lý, nơi ranh giới giữa sống và chết mong manh hơn bao giờ hết.
So với những tác phẩm hijack nổi tiếng của Hollywood hay Hàn Quốc, "Tử chiến trên không" không dựa vào đại cảnh hoành tráng mà thử thách người xem bằng chính áp lực tâm lý: sự bất lực của hành khách, nỗi tuyệt vọng lẫn quyết tâm của phi hành đoàn.

Không gian chật hẹp của buồng lái và khoang hành khách tưởng như là trở ngại, lại được đạo diễn cùng đội quay phim biến thành lợi thế. Góc máy liên tục thay đổi, bám sát từng biểu cảm và chuyển động, khiến người xem như đang ở trong chính chuyến bay định mệnh. Kỹ xảo không phô trương nhưng đủ chân thực, tái hiện chính xác tiếng rung kim loại, tiếng súng nổ, và cả nhịp tim dồn dập của nhân vật. Âm thanh và nhạc nền được phối trộn tinh tế, góp phần đẩy cao cảm xúc, biến từng cú đánh, từng pha phản kháng thành những nhát chém vào cảm giác an toàn của khán giả.
Những cảnh máu me, bạo lực được xử lý gọn gàng, vừa đủ tạo cảm giác nguy hiểm mà không rơi vào lối làm “shock value”. Bên dưới bề mặt khốc liệt, bộ phim vẫn giữ vững thông điệp nhân văn: hòa bình luôn mong manh, và chỉ có sự đoàn kết mới bảo vệ được sự sống. Đây chính là “trái tim Việt Nam” mà Hàm Trần muốn khắc họa – sức mạnh của tập thể, từ phi công, tiếp viên đến những hành khách bình thường, khi đối diện hiểm nguy vẫn đồng lòng chiến đấu.
Nhân vật nhiều chiều – xóa nhòa ranh giới thiện ác
Điểm đáng khen của kịch bản nằm ở cách xây dựng nhân vật đa tầng, từ chối lối kể trắng – đen quen thuộc. Long – thủ lĩnh nhóm không tặc – không đơn giản là kẻ máu lạnh. Ẩn sau gương mặt lạnh lùng là một người cha tuyệt vọng, tìm cách cho con một tương lai khác dù phải đánh đổi mạng sống nhiều người. Thái Hòa khắc họa nhân vật này bằng diễn xuất tiết chế: ánh mắt lạnh như băng đôi khi chợt bừng lên nỗi đau âm ỉ, khiến khán giả vừa căm phẫn vừa xót xa.

Thái Hòa - phản diện khiến khán giả khiếp sợ
Đối lập với Long là Bình (Thanh Sơn), người cảnh vệ đang vội trở về Sài Gòn để kịp đón con chào đời. Tình yêu gia đình trở thành động lực để anh dấn thân vào trận chiến, đại diện cho hình mẫu “người bình thường trong tình huống phi thường”. Kaity Nguyễn, trong vai tiếp viên Trinh, ít thoại nhưng từng ánh nhìn kiên định và hành động quả cảm đã nói lên tất cả. Và giữa bầu không khí ngột ngạt, Tiểu Bảo Quốc – vai hành khách lớn tuổi đi cùng vợ trẻ – mang đến những phút giây hài hước vừa đủ liều, như “van xả” để khán giả tạm nguôi căng thẳng.

Điểm thú vị là dàn nhân vật phụ đông đảo, từ Trâm Anh, Ma Ran Đô, Võ Điền Gia Huy, Ray Nguyễn… mỗi người đều có câu chuyện riêng, không ai bị “thừa”. Sự đồng đều của dàn cast, từ những gương mặt kỳ cựu đến diễn viên trẻ, góp phần quan trọng giữ cho nhịp phim chắc tay. Nhờ họ, câu chuyện không chỉ là trận chiến kịch tính mà còn là bức tranh sống động về con người – nơi ai cũng có nỗi sợ, khát vọng và bản lĩnh riêng.

Mặc dù được đánh giá cao về cả kịch bản lẫn cách dàn dựng, "Tử chiến trên không" vẫn không tránh khỏi một vài điểm trừ nhỏ. Việc duy trì căng thẳng gần như liên tục đôi lúc có thể khiến người xem thấy mệt. Ở nửa sau, một số cảnh ẩu đả lặp lại khiến sức nặng kịch tính giảm nhẹ. Một vài cú “twist” được gợi ý từ sớm, khiến người tinh ý có thể đoán ra. Dẫu vậy, những hạn chế này không làm giảm giá trị tổng thể của bộ phim. Diễn xuất đồng đều và cách kể chuyện chặt chẽ đã giúp "Tử chiến trên không" giữ được sức hút từ đầu đến cuối.
"Tử chiến trên không" ra mắt đúng lúc thị trường rạp chiếu đã hạ nhiệt sau cơn sốt "Mưa đỏ", trong khi nhiều phim ngoại mới không tạo được dấu ấn. Nhờ lợi thế đó, cộng với yếu tố giải trí đậm nét và chiến dịch quảng bá mạnh mẽ, bộ phim hoàn toàn có thể kỳ vọng vào doanh thu phòng vé hàng trăm tỷ đồng. Tác phẩm này khẳng định đẳng cấp nghệ thuật và kỹ thuật của điện ảnh Việt đã tiến một bước dài. Nó không chỉ là câu chuyện về một vụ không tặc, mà còn là bản tuyên ngôn về khả năng kể những câu chuyện lớn của người Việt, bằng chính ngôn ngữ điện ảnh của mình.
Rời rạp, người xem không chỉ mang theo ấn tượng về những pha hành động nghẹt thở, mà còn là niềm tự hào: điện ảnh Việt Nam đã đủ tự tin vươn tới những chuẩn mực quốc tế, vừa dữ dội vừa đậm chất nhân văn – một "Tử chiến trên không" khó quên và là dấu mốc đáng ghi nhớ của năm 2025.