Hí hửng khoe vợ cây vợt pickleball 5 triệu, nhưng chỉ buông một câu khiến tôi lặng người
Chỉ một câu nói nhẹ tênh của vợ đã khiến niềm vui từ cây vợt mới của tôi vụt tắt. Giữa đam mê cá nhân và trách nhiệm với gia đình, tôi chợt nhận ra mình đã vô tình để cán cân nghiêng hẳn về một phía.
Trong hôn nhân, có những khoảnh khắc khiến người ta sực tỉnh, khi niềm hân hoan riêng bỗng trở nên lạc lõng trước những lo toan chung. Tôi đã trải qua cảm giác ấy vào một buổi chiều cuối tuần, khi nụ cười rạng rỡ của mình bị dập tắt chỉ bởi một câu nói của vợ.
Niềm vui ấy bắt đầu từ pickleball – môn thể thao tôi tìm thấy ở tuổi ngoài 40, khi bụng bia bắt đầu lộ diện và những cơn đau vai gáy tìm đến như một “người bạn cũ”. Pickleball không quá nặng như tennis, cũng không quá nhanh như cầu lông, vừa đủ để tôi đổ mồ hôi, giao lưu, và cảm thấy mình trẻ lại.
Sau vài tháng chơi bằng cây vợt đi mượn, tôi quyết định “đầu tư” cho đam mê. Cả tuần liền, tôi nghiên cứu kỹ lưỡng, so sánh thông số từng mẫu. Cuối cùng, tôi chọn một cây vợt sợi carbon đời mới, giá tròn trĩnh 5 triệu đồng. Với tôi, nó không chỉ là dụng cụ thể thao, mà là phần thưởng cho những giờ làm việc căng thẳng, một minh chứng rằng tôi cũng biết chăm sóc bản thân.
Ngày nhận vợt, tôi phơi phới như cậu bé được quà. Tôi ôm nó chạy một mạch về nhà, háo hức khoe với vợ. Khi cô ấy hỏi vì sao mặt tôi tươi như hoa, tôi rút “bảo bối” ra, khoe không ngớt, còn hãnh diện tiết lộ: “5 triệu đấy, đáng đồng tiền bát gạo thật!”.

Ảnh minh họa.
Nụ cười của vợ khựng lại. Cô đặt cây vợt xuống, ánh mắt xa xăm, rồi nhẹ nhàng buông một câu: “Anh này, bằng đúng tiền học hè và học thêm tiếng Anh mấy tháng tới của thằng cu Bin đấy.”
Không một lời trách móc, không một âm sắc nặng nề, nhưng câu nói ấy như gáo nước lạnh dội vào ngọn lửa hân hoan của tôi. Cây vợt bỗng trở nên nặng trĩu, không còn là niềm tự hào, mà thành lời nhắc nhở về sự vô tâm.
Tôi chợt nhớ, máy tính của con gái đã kêu rè rè cả tháng chưa thay. Vợ tôi từng ngắm chiếc váy mới rồi lại thôi. Trong khi cô ấy chắt chiu từng khoản chi, tôi lại sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn cho sở thích riêng.
Buổi tối hôm ấy, bữa cơm diễn ra lặng lẽ. Tôi ngồi nhìn vợ, nhìn con, rồi liếc qua cây vợt nằm im trong góc. Có lẽ, trước khi bấm nút “mua hàng”, tôi nên ngồi lại bàn với vợ. Niềm vui khi được sẻ chia chắc chắn sẽ trọn vẹn hơn niềm vui ích kỷ của một mình.
Đêm đó, tôi trằn trọc với một câu hỏi: Phải chăng hạnh phúc của một người đàn ông có gia đình không chỉ nằm ở những cú vung vợt trên sân, mà còn ở nụ cười yên lòng của vợ và tương lai đủ đầy của các con?