Du lịch cộng đồng - Giữ hồn núi rừng, thắp sáng bản làng
Đứng bên bờ sông Gâm xanh biếc, nghe tiếng khèn Mông rộn ràng như tiếng gọi của núi, nghe điệu hát Then ngân nga như gió lướt qua rừng cọ, nghe tiếng cồng chiêng dội về trong lòng như nhịp tim bản làng… mới thấy quê hương Tuyên Quang - Hà Giang giàu bản sắc biết bao nhiêu.
Du lịch cộng đồng - nghe tưởng như xa vời, mà thực ra gần gũi lắm. Nó nằm trong nếp nhà sàn khói bếp, trong chum rượu ngô nồng men, trong bàn tay bà gói xôi ngũ sắc, trong tiếng cười trẻ con chạy quanh sân. Nó là câu chuyện thật, là tình người thật, là hồn vía quê mình.
1. Du lịch là kể chuyện quê mình
Khách đến không chỉ để ăn cơm, ngủ một đêm. Họ đến để nghe ta kể: vì sao lá rừng lại nhuộm xôi thành năm màu? Vì sao lễ cấp sắc của người Dao lại thiêng liêng? Vì sao tiếng hát Páo dung ngân nga cả bản làng trong đêm hội? Khi ta kể bằng trái tim, khách nhớ mãi, như nhớ câu hát ru mẹ ngày nào.
2. Mỗi dân tộc một sắc màu
Người Tày có đàn tính, người Cao Lan có hát Sình ca, người Dao có lễ cấp sắc, người Mông có khèn, có thắng cố… Tất cả như tấm thổ cẩm rực rỡ nhiều màu. Nếu ai cũng giữ, ai cũng thêu thêm hoa văn của dân tộc mình, thì cả tỉnh ta sẽ thành một bức tranh khổng lồ, làm khách phương xa trầm trồ.
3. Ẩm thực - kho báu vô giá
Một bát cháo ấu tẩu vừa thơm vừa ấm, một miếng thịt trâu gác bếp, một chén rượu ngô cay nồng… tưởng chỉ để ăn uống mà hóa ra lại là bản đồ dẫn khách đi sâu vào hồn quê. Hãy kể cho họ nghe: “Ngày xưa, món này chỉ đãi khách quý”, “Món kia để giữ ấm giữa mùa đông rét buốt”… để mỗi món ăn thành một câu chuyện tình đất tình người.
4. Đón khách bằng tấm lòng
Du lịch cộng đồng không phải sân khấu, không cần giả vờ. Khách nhớ ta vì ta thật. Mình tiếp khách như đón người thân từ xa về, mời họ ngồi chiếu hoa, ăn bữa cơm rau, chén rượu nồng. Chính sự chân chất, hiếu khách, hồn nhiên ấy làm nên thương hiệu khác biệt.
5. Phát huy niềm tự hào để phát triển
Mỗi bản, mỗi làng là một điểm sáng. Khi ta giữ rừng, giữ suối, giữ phong tục, giữ tiếng cười - ấy là giữ lấy vốn liếng. Khách đến học được bài học sống hòa hợp với thiên nhiên, còn ta thì có thêm niềm tin, có thêm sinh kế. Du lịch cộng đồng là con đường để bà con vừa giữ bản sắc, vừa làm giàu trên chính quê mình.
Ngày nay, khi Tuyên Quang mình sánh bước cùng cả nước, du lịch cộng đồng sẽ là cây cầu nối bản làng với thế giới. Khách đến rồi đi, nhưng trong tim họ còn mãi dư âm tiếng khèn, hương rượu ngô, vị xôi ngũ sắc, điệu Then ngọt ngào.
Hãy làm cho bản làng rộn ràng tiếng cười, hãy làm cho những phiên chợ đông vui, hãy làm cho khách đến phải ước: “Giá như tôi được ở lại thêm vài ngày nữa”. Như bà con ta vẫn hát: “Nước suối trong lành, cơm rừng ngọt lịm, tình người rộng mở - ấy mới là du lịch thật sự”.
Hãy cùng nhau giữ hồn bản sắc, để bản làng mình không chỉ sáng lên bởi ánh đèn điện, mà còn sáng bởi ánh mắt tự hào, bởi tiếng khèn rộn rã, bởi niềm vui cùng nhau dựng xây tương lai.
Hãy cùng nhau:
Giữ rừng, giữ suối - giữ lấy nguồn cội.
Giữ lời ca, điệu khèn - giữ lấy bản sắc.
Giữ nếp nhà, mâm cơm - giữ lấy tình người.
Để hôm nay khách đến là bạn, ngày mai khách trở lại là người thân.
Để mỗi bản, mỗi làng rộn rã tiếng cười, sáng lên niềm tự hào.
Để Tuyên Quang mình rực rỡ như tấm thổ cẩm nhiều màu, sánh vai cùng bạn bè năm châu.
Du lịch cộng đồng - Hồn núi rừng, tình bản làng, sức mạnh quê hương!
Lê Minh Hoan