Chồng đi công tác 3 ngày, tôi phát hiện bí mật tày trời khiến cả gia đình tan nát
Một chuyến công tác tưởng bình thường, ai ngờ lại bóp nát niềm tin và hạnh phúc của tôi.
Tôi từng tin tưởng chồng mình tuyệt đối. Tin rằng dù đi xa, anh vẫn là người chồng chung thủy, trân trọng gia đình. Nhưng “3 ngày công tác” ấy đã biến mọi niềm tin của tôi thành tro bụi.
Anh rời nhà với vẻ bận rộn quen thuộc, còn tôi lo lắng nhưng vẫn yên tâm. Không ngờ, trong khoảng thời gian xa nhà, anh lại chọn cách phản bội, lén lút “bóc bánh trả tiền” trong khách sạn với một cô gái lạ.
Anh chắc nghĩ rằng ở xa tôi sẽ không bao giờ biết. Nhưng sự thật tàn nhẫn có cách của nó: dù tinh vi đến đâu, mọi việc mờ ám cũng sẽ có ngày bị phơi bày.
Cú sốc đến với tôi một cách không thể tàn nhẫn hơn. Một người bạn thân, trong lúc công tác, đã tận mắt chứng kiến cảnh anh ôm ấp cô gái lạ bước vào khách sạn. Bức ảnh bạn ấy gửi cho tôi rõ đến mức không thể chối cãi.

Ảnh minh họa.
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Niềm tin, tình yêu, sự an tâm bao năm bỗng chốc tan thành mây khói. Tôi lặng người, nước mắt cứ thế trào ra. Cảm giác bị phản bội đến mức ngạt thở, đau đớn hơn cả tôi từng tưởng.
Tôi gửi ngay những bức ảnh ấy cho anh kèm theo câu hỏi chất vấn. Mỗi chữ tôi viết như lửa đốt vào tim. Anh lúng túng, run rẩy, cầu xin tha thứ, hứa sẽ không bao giờ lặp lại. Nhưng làm sao lời xin lỗi có thể xóa được vết thương đã khoét sâu trong lòng tôi?
Tôi không chỉ đau vì sự lén lút, mà còn vì anh đã coi nhẹ tình cảm, coi nhẹ gia đình và coi nhẹ những tháng năm chúng tôi cùng vun đắp. Anh đã biến niềm tin tôi trao thành cát bụi.
Những ngày sau đó, tôi sống trong nỗi giày vò. Mỗi tin nhắn, mỗi cuộc điện thoại đều khiến tôi nhớ đến bức ảnh. Mỗi khi nhìn thấy anh, tôi vừa muốn bỏ chạy, vừa muốn gào lên “tại sao?”.
Tôi biết tha thứ là một lựa chọn. Nhưng tha thứ lúc này đồng nghĩa với việc tôi phải đánh đổi lòng tự trọng và sự bình yên của mình. Tôi không thể làm được.
Anh có thể đã học được bài học đắt giá, nhưng bài học ấy lại được viết bằng nỗi đau của tôi. Một chuyến công tác tưởng chừng bình thường đã trở thành vết thương không thể lành, biến tình yêu, niềm tin, hạnh phúc của tôi thành tro bụi.
Giờ tôi phải về nhà mẹ đẻ sống tạm để tránh nhìn mặt chồng. Chỉ cần nhìn thấy anh, hình ảnh anh bên người đàn bà khác lại hiện lên như dao cứa.
Tại sao một người đàn ông nói yêu vợ con lại có thể làm điều ấy? Đàn ông có bao giờ nghĩ đến cảm giác đau đớn của vợ con trước khi phản bội? Họ muốn giữ gia đình, nhưng chính họ lại tự tay phá nát nó.
Tôi không cam lòng. Thật sự không cam lòng…