Các kỹ sư Trung Quốc lắp tên lửa đẩy phụ giúp tăng vọt tỷ lệ sống còn của UAV trên chiến trường
Nhóm nghiên cứu của Đại học Công nghiệp Tây Bắc khiến giới quan sát quân sự toàn cầu sửng sốt khi công bố con số 'tỷ lệ UAV sống sót 87%' trên Tạp chí Vũ khí.

Máy bay không người lái được gắn tên lửa đẩy phụ. Ảnh: Sohu.
Bài học từ chiến trường Ukraine
Tỷ lệ UAV tổn thất tới 90% trên chiến trường Nga–Ukraine đã để lại bài học xương máu cho các kỹ sư Trung Quốc: trước hỏa lực phòng không, một bầy UAV chẳng khác nào tấm bia biết bay không có khả năng sinh tồn.
Ý tưởng gắn tên lửa đẩy phụ cho máy bay không người lái (UAV) cỡ nhỏ và trung bình chính là tạo cho mỗi chiếc UAV một kỹ năng chiến thuật “di chuyển chớp nhoáng” – trong 1–2 giây cuối cùng trước khi bị tên lửa đối phương đánh trúng, UAV bất ngờ cơ động “nhảy” sang ngang với gia tốc 16G (tức gấp 16 lần trọng lực).
Sự đột phá này không chỉ nằm ở việc tăng khả năng sống sót đơn lẻ. Khi UAV giá rẻ từ chỗ là “vật phẩm tiêu hao” nâng cấp thành đơn vị tác chiến có thể tái sử dụng, chiến thuật bầy đàn đã được viết lại.
Nếu trước đây một cuộc tấn công bão hòa vốn cần phải có tới 1.000 UAV, nay có thể chỉ cần 300 chiếc được trang bị khả năng “di chuyển ngang chớp nhoáng”, không chỉ giảm áp lực hậu cần, mà còn làm rối loạn toàn bộ chuỗi tính toán sát thương của hệ thống phòng không đối phương.

Máy bay không người lái được sử dụng nhiều trên chiến trường Ukraine nhưng tỷ lệ thiệt hại lên tới 90%. Ảnh: Vforum.
Trong bài viết đăng tải trên tờ Defense One ra ngày 22/5, tác giả Tye Graham và các cộng sự đã chỉ ra rằng, ẩn chứa phía sau khả năng giảm bớt mức độ lớn tỷ lệ tổn thất của UAV là cách tiếp cận mới của Trung Quốc về chiến tranh hiện đại: trong kỷ nguyên đối kháng thuật toán, chỉ cần kéo dài tuổi thọ của một thiết bị chiến đấu thêm 0,5 giây, cục diện chiến trường cũng có thể thay đổi theo cấp số nhân.
Cuộc chiến ngầm trong lĩnh vực tác chiến điện tử
Trên chiến trường Ukraine, video cho thấy các UAV gắn bộ gây nhiễu thô sơ có thể nâng tỷ lệ sống sót lên gấp 3 lần. Điều này bộc lộ điểm yếu chí tử của hệ thống phòng không hiện đại: chúng có thể dễ dàng khóa mục tiêu là máy bay tiêm kích thế hệ 4, nhưng lại bất lực trước luồng sóng radio liên tục nhảy tần của những thiết bị giá rẻ.
Cả Mỹ lẫn Trung Quốc đều phát hiện ra rằng, thay vì tiêu tốn hàng chục triệu USD cho sơn tàng hình, chỉ cần gắn module tăng tốc giá 20 USD lên UAV là có thể cho hiệu quả vượt trội.

Hình ảnh máy tính tạo ra mô tả “Replicator Plan” của Mỹ. Ảnh: Sohu.
Một làn sóng mới đang định hình lại công nghệ quốc phòng: giải pháp thủ công được thử nghiệm ngay tại chiến hào ngoại ô Kiev tỏ ra hiệu quả hơn hẳn những phương án hoàn hảo trong phòng thí nghiệm quân sự cao cấp.
Trong khi giới quan sát còn mải tranh luận giữa “chất lượng” và “số lượng”, sự đổi thay thật sự đã lặng lẽ diễn ra. Thiết kế tinh vi nhất trong bằng sáng chế tên lửa đẩy phụ của Đại học Công nghiệp Tây Bắc Trung Quốc chính là tiếp diện kiểu module – khiến bất kỳ UAV nào cũng có thể hoàn thiện nâng cấp sức chiến đấu chỉ trong vòng 24 giờ.
Tương tự, trong “Replicator Plan” của Mỹ, chỉ cần một bản cập nhật OTA, hàng trăm nghìn UAV lập tức học được chiến thuật mới. Đây chính là “chiến tranh định nghĩa bằng phần mềm”, nơi “khoảng cách công nghệ” truyền thống bị rút ngắn trong thời gian ngắn.
Cuộc chạy đua vũ trang UAV, về bản chất, là sự kết hợp giữa nền văn minh công nghiệp và kỹ thuật số. Cơ sở hạ tầng sản xuất khổng lồ của Trung Quốc, đáp ứng sự phát triển bùng nổ của đổi mới quân sự, giống như một động cơ hơi nước gặp dây chuyền lắp ráp; trong khi những lợi thế về thuật toán của Thung lũng Silicon, được đưa vào ngành công nghiệp quốc phòng, được ví giống như việc trang bị cho súng máy Maxim cổ một máy tính điều khiển hỏa lực.