9 tháng sau ly hôn, tôi chết lặng khi biết chồng cũ cưới người tôi từng coi như chị em trong nhà

Tôi từng nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ để khép lại quá khứ, cho đến khi thấy bức ảnh cưới của chồng cũ với một người khiến trái tim tôi như bị xé toạc lần nữa.

Đã chín tháng trôi qua kể từ ngày tôi và anh chính thức ly hôn. Chín tháng tôi tập quen với những buổi tối chỉ có một mình, tập tìm niềm vui trong công việc và những cuộc hẹn hò với bạn bè. Tôi tin rằng vết thương đã liền sẹo, rằng tôi đủ vững vàng để mỉm cười khi nhìn về quá khứ.

Cuộc hôn nhân 5 năm của chúng tôi kết thúc không phải vì những trận cãi vã, cũng chẳng có bóng dáng của người thứ ba – ít nhất là tôi nghĩ thế. Nó lụi tàn trong sự im lặng, trong những bữa cơm lạnh ngắt, trong ánh mắt lạc lõng chẳng còn tìm thấy nhau. Chúng tôi mất kết nối, để rồi ký vào đơn ly hôn với một sự bình thản đến nhói lòng.

Tôi đã nghĩ rằng đó là một kết thúc văn minh. Anh chúc tôi bình an, tôi mong anh hạnh phúc. Mỗi người rẽ sang một con đường riêng, không oán trách, không níu kéo. Tôi từng tin như vậy.

Chiều hôm ấy, tôi lướt mạng xã hội như một thói quen. Và rồi, tim tôi thắt lại khi thấy bức ảnh cưới rạng rỡ. Người đàn ông trong bộ vest chú rể ấy không ai khác ngoài chồng cũ của tôi. Anh mỉm cười hạnh phúc, nụ cười mà tôi đã không còn thấy trong những năm tháng cuối cùng bên nhau.

9 tháng sau ly hôn, tôi chết lặng khi biết chồng cũ cưới người tôi từng coi như chị em trong nhà. Ảnh minh họa

9 tháng sau ly hôn, tôi chết lặng khi biết chồng cũ cưới người tôi từng coi như chị em trong nhà. Ảnh minh họa

Nhưng điều khiến tôi nghẹt thở hơn cả là gương mặt của cô dâu. Đó chính là người tôi từng tin tưởng và gần gũi – một cô em mà tôi từng coi như ruột thịt, người đã từng gọi tôi bằng “chị” với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Tôi nhớ những ngày còn ở công ty cũ, em còn non nớt, lóng ngóng với từng văn bản, từng email. Tôi kèm cặp, chỉ dẫn em từ những việc nhỏ nhặt nhất, còn thường xuyên mua bữa trưa, động viên mỗi khi em mệt mỏi. Tôi chưa từng nghĩ, có ngày em lại trở thành vợ mới của chồng cũ mình.

Ký ức bỗng ùa về như một thước phim quay chậm. Tôi nhớ những lần chồng cũ đến đón muộn, vô tình ngồi chờ ở phòng khách nơi em cũng ở lại làm thêm. Tôi đã nghĩ đó chỉ là những câu chuyện xã giao qua loa. Có lần em xin số điện thoại anh với lý do muốn học hỏi thêm kinh nghiệm nghề nghiệp, và tôi đã vui vẻ cho mà không chút nghi ngờ.

Giờ đây, tôi mới hiểu rằng sự “mất kết nối” trong hôn nhân không chỉ là do khoảng cách vô hình. Nó còn đến từ những khe hở nhỏ bé mà tôi không hề để ý, nơi một mối quan hệ khác đã nảy mầm.

Họ đã bên nhau từ khi nào? Khi tôi vẫn còn ngây thơ tin tưởng cả hai, hay chỉ sau khi tôi rời đi? Dù câu trả lời là gì, thì sự thật này vẫn là một nhát dao khoét sâu vào lòng tự tôn của tôi.

Nếu ngày ly hôn, tôi đau vì mất một cuộc hôn nhân, thì hôm nay, tôi đau vì sự phản bội. Người đàn ông từng thề nguyện ở bên tôi, và người em gái tôi từng hết lòng nâng đỡ, họ lại song hành cùng nhau, để tôi hóa thành kẻ ngoài cuộc ngây ngốc.

Tôi bỗng thấy lời chúc phúc ngày chia tay thật cay đắng, thấy sự văn minh mà chúng tôi tự hào chỉ là lớp vỏ mỏng manh che giấu một bi kịch.

Có lẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục sống, vẫn sẽ học cách bước đi mà không ngoái lại. Nhưng ký ức này, nỗi đau này, sẽ còn ở lại rất lâu trong trái tim tôi – như một vết sẹo chẳng bao giờ biến mất.

*Tâm sự của độc giả

Phương Anh

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/9-thang-sau-ly-hon-toi-chet-lang-khi-biet-chong-cu-cuoi-nguoi-toi-tung-coi-nhu-chi-em-trong-nha-25582.html