5 ngày hết lòng chăm mẹ chồng nằm viện, tôi vẫn nhận cái kết 'đắng' chỉ vì một lý do

Đêm đó, tôi vẫn ở lại viện chăm mẹ chồng nhưng trong lòng đầy ngổn ngang suy nghĩ.

Hơn 3 năm làm dâu, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng không xung đột nhưng cũng không thân thiết. Mẹ chồng là người ít nói, nghiêm khắc, hay soi xét từng chi tiết nhỏ trong cách tôi chăm sóc nhà cửa.

Nhất là khi tôi bầu, dọa sảy thai phải quyết định nghỉ việc ở nhà, tôi luôn cảm thấy bản thân là cái gai trong mắt mẹ chồng dù vẫn luôn làm tròn bổn phận dâu con trong nhà, quán xuyến nhà cửa và chăm con cái chu toàn.

Có lần trong buổi giỗ họ, khi mọi người khen tôi đảm đang, tháo vát, một mình "cân" gần hết gần chục mâm cỗ, mẹ chồng chỉ khẽ nhếch miệng cười. Bà chưa bao giờ ghi nhận nỗ lực của tôi, trong khi với những chị em vụng về hơn, bà lại không tiếc lời khen chỉ vì họ có công ăn việc làm ổn định và kiếm được nhiều tiền hơn tôi.

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Biết mẹ chồng chê tôi ở nhà ăn bám, ngày con được 1 tuổi, tôi đã chủ động nhờ ông bà trông cháu để tôi tìm việc làm đỡ đần kinh tế cùng chồng. Thế nhưng, mẹ chồng lại một mực từ chối với lý do già cả không chăm được trẻ nhỏ.

Mẹ chồng không trông cháu giúp tôi nhưng lại một mực phản đối khi tôi muốn gửi con đi lớp. Vậy là trước áp lực từ phía mẹ chồng, tôi lại đành ở nhà trông con và cố gắng tìm thêm công việc làm online phù hợp để kiếm đồng ra đồng vào.

Cứ nghĩ mình cố gắng rồi đến một ngày sẽ được mẹ chồng ghi nhận, nào ngờ, vừa mới đây, khi chăm bà nằm viện, tôi cay đắng nhận ra, bản thân vẫn không là gì trong mắt mẹ chồng.

1 tuần trước, mẹ chồng đổ bệnh, chồng tôi bận đi công tác không về kịp, một mình tôi là người đưa bà đi viện, lo thủ tục tiền nong rồi lại túc trực đêm hôm bên bà. Những ngày đầu, mẹ chồng yếu, đi lại khó khăn, tôi ở cạnh chăm bà từng chút một. Đêm mẹ chồng khó ngủ, tôi ngồi bên bóp chân, xoa lưng cho bà dễ chịu hơn.

Ngày ngày, tôi giúp bà vệ sinh cá nhân, đút cháo, dìu bà tập đi lại. Đến ngày thứ 5, mẹ chồng đỡ hơn, có thể tự đi lại và ăn uống được bình thường, tôi mới được nghỉ ngơi đôi chút.

Chiều hôm ấy, tôi đang pha nước ấm chuẩn bị lau người cho mẹ thì một người họ hàng của bà đến thăm. Tôi lịch sự lui ra ngoài hai người nói chuyện cho thoải mái. Không ngờ, khi vừa quay lại, tôi vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người đang nhắc đến mình.

- Tôi thấy con L là đứa đảm đang, tháo vát, biết lo toan cho gia đình. Vào thăm bà mới thấy, nó chăm bà chu đáo thế còn gì. Sao thấy bà vẫn ác cảm với con dâu thế?

- Bà nghĩ xem, một đứa con dâu đã xuất thân nghèo khó lại suốt ngày ở nhà nội trợ, ăn bám chồng thì đáng khen chỗ nào. Từ ngày lấy nó, thằng V nhà tôi phải nai lưng đi làm kiếm tiền, người gầy rộc đi. Tôi thương con lắm. Nếu cứ thế này, tôi cũng phải tính đến chuyện cưới vợ khác cho thằng V để nó bớt vất vả hơn.

Tôi đứng chết lặng sau tấm rèm bệnh viện. Tôi không dám tin vào tai mình. Mẹ chồng tôi - người tôi thức đêm, thức hôm để chăm sóc lại đang bàn chuyện tìm vợ khác cho chồng tôi vì cho rằng tôi là gánh nặng của gia đình. Hóa ra trong mắt mẹ chồng, tôi vô dụng đến vậy. Một cảm giác đau đớn như bị ai bóp nghẹt trái tim.

Đêm đó, tôi vẫn ở lại viện chăm mẹ chồng nhưng trong lòng đầy ngổn ngang suy nghĩ. Ngày mẹ chồng được xuất viện cũng là lúc tôi xin phép đưa con về ngoại vài hôm. Không phải tôi trốn tránh trách nhiệm chăm sóc mẹ chồng mà tôi muốn có thời gian để tự nhìn lại cuộc hôn nhân của mình.

Liệu giờ tôi đi làm kiếm được nhiều tiền, mẹ chồng có thay đổi cách nhìn về tôi? Và cuộc hôn nhân của tôi sẽ ấm êm hơn?

N.L

Nguồn GĐ&XH: https://giadinh.suckhoedoisong.vn/5-ngay-het-long-cham-me-chong-nam-vien-toi-van-nhan-cai-ket-dang-chi-vi-mot-ly-do-172250625183153131.htm
Zalo